Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 836: Hạ hữu đối sách [01]

Đối thực chính là vợ
chồng giả, có thể giống như vợ chồng thực sống với nhau, trong cung cũng không phản đối, thậm chí còn duy trì.

Dù sao có một tầng quan hệ như vậy, đám người tịch mịch cung nữ cùng thái giám, đều có thể có nơi
phát tiết sự âm u trong lòng chính mình, không đến mức sẽ ở nơi khác
sinh sự.

Hoàng đế thương tiếc nhìn hắn,“Ngươi đi theo trẫm cũng mười mấy năm , trong nhà còn có thân nhân?”

Lưu Ngọc biết, hoàng đế là muốn đề bạt người nhà của hắn, hắn ngẫm nghĩ,
cung kính nói:“Bệ hạ, trong nhà lão nô có vài huynh đệ, có mười mấy đứa
cháu. Bất quá bọn họ đều ở quê nhà trồng trọt, là không có bản lĩnh gì.
Lão nô hàng năm đem những thứ bệ hạ ban cho gửi về nhà, bọn họ đều mang
ơn, hưởng sự thơm lây không ít. Không dám lại có những vọng tưởng quá
phận.”


Hoàng đế mỉm cười, xua tay nói:“Không tính. Trẫm cũng
không cho bọn họ làm quan, trong đám cháu của ngươi chọn ra vài người,
tuổi trẻ lực tráng, đến thị vệ doanh huấn luyện, làm chút việc ở đội thị vệ trong cung, cũng là vì muốn để cho ngươi có người bầu bạn.”

Lưu Ngọc không nghĩ tới sẽ có đại ân điển như vậy, lập tức dập đầu tạ ơn.

Hắn hầu hạ hoàng đế nhiều năm như vậy, điểm ấy vẫn là rõ ràng, mỗi khi mình làm đúng gì đó, đúng với tâm tư hoàng đế, hoàng để đều ban thưởng cho
hắn.

Nhất là ở nơi khác bị uất ức, chính mình nghĩ biện pháp khuyên hoàng đế.

Lại nói tiếp Lưu Ngọc thật ra không nghĩ muốn được ban thưởng, trong nhà nay áo cơm không lo.

Nhưng là cá tính hoàng đế, không thưởng không thoải mái, vậy hắn là nô tài, đương nhiên muốn cho chủ tử yên tâm.


Lưu Ngọc cảm tạ ân điển, đi xuống cẩn thận ngẫm lại.

Lưu Ngọc đi xuống, hoàng đế lại nói:“Tiền cô cô, ngươi đi tìm Diệp Tri Vân.”

Tiền cô cô hô ứng.

Hoàng đế lại hỏi:“Biết nói cái gì, nói như thế nào sao?”

Tiền cô cô gật đầu,“Nô tỳ cái gì cũng không nói, chỉ làm cho Phệ Tâm Cổ của hắn phát tác trước thời hạn mà thôi.”

Hoàng đế mỉm cười, hơi vuốt cằm,“Ngươi cùng Lưu Ngọc, thật sự là tri kỷ của trẫm. Đi thôi.”

Đêm khuya, xuân phong se lạnh thổi trúng lá cây ào ào rung động, bên ngoài
không trăng không sao, ngoại trừ đèn lồng trên hành lang hạ bao phủ
chiếu sáng trong vòng ba thước.

Còn lại bốn phía, đen ngòm.

Một bóng dáng lấy tốc độ không thể tin nổi xẹt qua sân vườn, bay tới Túy Lâu phương lầu hai.