Nhưng nữ nhi còn nhỏ như vậy, sao có thể xác định được thích hay không thích chứ.
Nhưng là hắn lại cảm thấy nữ nhi cùng nữ hài tử khác bất đồng, không thể theo lẽ thường để phỏng đoán.
Hắn cảm thấy, chính mình nên cùng nữ nhi nói chuyện tâm sự.
Hắn ôn nhu nói:“Nha đầu, cha hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thật sự nhận thức chuẩn hắn sao?”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, lão cha sao lại thế này a.
Lúc này đây, thời khắc khẩn trương như vậy còn hỏi cái vấn đề này.
Nàng cười cười, nghịch ngợm nhìn hắn,“Cha, Tĩnh thiếu gia là người đầu tiên
đối đãi tốt nhất với nữ nhi, lúc ta còn là tiểu nha đầu hèn mọn hai bàn
tay trắng, liền đối với ta phi thường phi thường tốt. Ta không biết
tương lai như thế nào, dù sao hiện tại, ta cảm thấy hắn là người mà
ngoài người thân ra, có quan hệ tốt nhất tốt nhất với ta.”
Nàng chưa từng có tình cảm luyến ái, không biết người khác yêu đương như thế nào.
Có phải hay không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, muốn chết muốn sống.
Nàng cũng không biết hiện tại có được tính là yêu hay không.
Chính là cảm thấy ở cùng hắn là tốt nhất.
Ai cũng không thể thương tổn hắn.
Nếu hắn không vui vẻ, nàng cũng khó chịu.
Nếu kêu nàng trưởng thành cùng với hắn kết thành vợ chồng.
Nàng cũng hiểu được đó alf lẽ đương nhiên, không có gì không đúng.
Khả năng đầu óc rất dễ vận động, chỉ số thông minh rất cao, làm cho nàng có thói quen dùng lý trí để phân tích vấn đề.
Cho dù thứ tình yêu này, nàng cũng có thể rất bình tĩnh, thực lý trí mà nói rõ ràng.
So với thời đại này nam nhân cùng nữ nhân đều là theo mệnh lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.
Nàng cảm thấy nàng đã là tự do luyến ái.
Tô Nhân Vũ cũng sửng sốt, đúng vậy, ai kêu chính hắn là một người cha hỗn đản chứ.
Để cho tiểu tử kia chiếm tiện nghi.
Hắn cũng không thể không chấp nhận là thua.
Không đợi Tô Nhân Vũ nói cái gì, Tô Mạt cười nói:“Cha, ngươi cũng đừng lo
lắng . Chuyện này, giao cho ta giải quyết đi. Ngươi giúp ta nói với nhị
ca, để hắn chăm chú vào việc của Hương lâu, không cho người khác âm thầm giở trò làm ra mấy chuyện xấu. Ta đi thỉnh an hoàng quý phi nương
nương.”
Tô Nhân Vũ vẫn lo lắng, nhưng hắn cũng không thể đi tới hậu cung.
“Vẫn là ta đưa ngươi về nhà, sau đó ta đi cầu kiến bệ hạ. Sẽ nói vì việc Mạc Vân quốc thượng tấu.”
Hắn vẫn là không nỡ để nữ nhi mạo hiểm, tuy rằng cũng không có nguy hiểm gì mấy.
Nhưng hắn cũng không nỡ để nàng chịu ủy khuất.