Thời điểm chân
chính có sự an toàn hoặc sự nguy hiểm, đa số mọi người đều sẽ hướng tới
chỗ an toàn để tập hợp lại, thậm chí không tiếc đem người khác giẫm
xuống chân mình để ngoi lên.
Đây là do thời đại tạo nên, bản tính nhân loại tạo nên, nàng không cảm thấy là bản thân có gì sai cả.
Thời điểm nàng thật sự có năng lực, tận dụng khả năng chiếu cố người khác,
giúp đỡ người khác, nhưng thời điểm nàng bị nguy cơ vây hãm, thậm chí
còn muốn quên đi sự thù hằn đi giúp kẻ thù của nàng!
Nàng có phải là thánh mẫu đâu?
Bảo nàng kêu Vương phu nhân là mẫu thân?
Mắc cười, nàng cho dù là có tuyệt đường, hai bàn tay trắng, cũng làm sao có thể nhận bà ta làm mẫu thân của nàng được?
Nhất là từ sau khi bà ta phóng hỏa thiêu chết nàng?
Tô Mạt ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão phu nhân, hiện tại cũng nhìn được rõ, nàng và lão phu nhân cũng không cùng một loại người.
Lão phu nhân so với nàng ẩn nhẫn hơn, so với nàng dịu ngọt hơn, so với nàng hiểu được xem xét thời thế hơn.
Nàng cũng có thể, nhưng chính là không có cách nào khác nhẫn như thế được.
Sự kiên cường khí khái trong xương cốt, bản tính như giông bão, khiến nàng không có cách nào khác thỏa hiệp.
“Nếu ngươi bắt buộc phải như thế thì sao?” Lão phu nhân yên lặng nhìn nàng,
ánh mắt thâm trầm, thanh âm uy nghiêm, tư thế không cho phép người khác
cự tuyệt.
Tô Mạt mỉm cười, chậm rãi nói:“Lão phu nhân, có loại
người thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Ngài phải tin rằng, thế
gian có người như vậy. Ta tình nguyện rời khỏi Tô phủ, mọi người từ nay
về sau không còn liên quan gì cả, cũng sẽ không nhận kẻ thù sát hại
nương ruột làm mẫu thân của chính mình.”
Lão phu nhân sắc mặt phát ra sự lạnh lẽo, nhất thời giận dữ, nhảy dựng lên, đứng trên mặt đất.
Từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với Tô Mạt.
Tô Mạt không chút nào sợ hãi, không tránh đi cái trừng mắt đó lại trừng
mắt nhìn trở về, chậm rãi nói:“Ta biết ý tứ của lão phu nhân. Ngươi đơn
giản là muốn để ta làm đích nữ, như vậy, về sau ta có thể vì Tô gia ra
thêm sức lực. Nếu đã được bệ hạ thưởng thức, ở trong triều cũng có thể
càng thêm nở mày nở mặt.”
Lão phu nhân thấy nàng thẩn nhiên một
lời có thể nói toạc mục đích của chính mình, không khỏi hí mắt lại, thản nhiên nói:“Ngươi là nha đầu thông minh. Ta đã xem nhẹ ngươi. Không nên
coi ngươi là một đứa nhỏ.”
Tô Mạt nhếch môi, đuôi mắt nghiêng bới lên, cặp mắt to mà sáng kia vẽ lên một độ cong hài hước nói,“Lão phu
nhân, làm người phải khống chế được chính mình mới có thể khống chế được người khác.”
Lão phu nhân hừ lạnh, giận quá hóa cười, đã không có cách nào khác lý luận cùng nàng nữa.