Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia đùa giỡn trong chốc lát, mới thấp giọng nói:“Tĩnh thiếu gia, ta
nghe nói Tây Vực có một loại loan đao ( một loại đao hình cong), là từ
phương bắc nước Mạc Vân bị cuốn trôi mất. Nội thị của nước Mạc Vân vì
muốn vơ vét của cải, liền đem những loại vũ khí tinh xảo lợi hại của
nước bọn họ đem bán ra ngoài. Lần này chúng ta mở cửa hàng, phải làm
quen giao tiếp với rất nhiều người Tây Vực, ngươi chỉ cần âm thầm đi dò
hỏi sự kiện này là được rồi. Tìm một thương gia thỏa đáng, một bên buôn
bán, một bên mua một chiếc loan đao.”
Tương truyền nước Mạc Vân
có một mỏ quặng ô kim, nơi đó sản xuất hắc thiết so với quặng sắt của
bốn quốc gia khác càng tốt hơn, binh khí bọn họ tạo ra chặt sắt như chém bùn.
Tô Mạt hai năm này cũng không nhàn rỗi, nàng sai A Lí giúp
nàng sưu tập tư liệu về quặng mỏ, cũng xem qua quặng sắt của Đại Chu, có tốt, nhưng nước Mạc Vân là tốt nhất.
Nếu lấy ô kim thiết ở nước Mạc Vân để tạo binh khí, vậy mới phù hợp với trang bị của đội quân đặc chủng bí mật của nàng được.
Hiện nay nàng đã cải tạo chất lượng than đá, có thể đốt ra được độ nhiệt rất lớn phù hợp với tinh luyện kim loại cao cấp, so với ngày thường hay sử
dụng loại than củi cùng than đá dùng để luyện kim, đương nhiên là tốt
hơn nhiều.
Cũng có thể rèn ra loại binh khí bằng sắt càng thêm hoàn mỹ.
Nàng biết, mấy thứ châu báu đó, Tĩnh thiếu gia có thể lén tìm ra, nhưng cái
loại này là cực phẩm vũ khí tốt nhất, các nơi khống chế cực nghiêm ngặt.
Căn bản không dễ mua như vậy.
Nếu để cho triều đình biết, thì sẽ phạm phải tội lớn cả nhà bị xử trảm.
Bất quá hiện tại có hoàng đế tự mình mớm lời, lại kéo Hoàng Phủ Giác xuống
nước, nàng có thể dò thám tin tức trước, sau đó gầy dựng những thương
gia đáng tin.
Chờ thời cơ chín muổi, có thể dùng một lần duy nhất btiến hành mua vào.
Tĩnh thiếu gia nghe nàng muốn thứ này, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:“Chờ
cửa hàng được mở, ta đi hộ bộ lĩnh người phái đi, lập tức có thể làm.
Trước tiên nên sai thương gia đi Tây Vực ẩn núp một khoảng thời gian đã, tìm hiểu tin tức thật sự rõ ràng, chúng ta hành động đồng nhất. Không
cần quá lãng phí nhiều thời gian.”
Tô Mạt cười cười, hắn luôn có thể lập tức lĩnh hội liền ý tứ của nàng.
Điều này có được tính là là thần giao cách cảm không đây?
Hắn ngắt một cành hoa Hải đường đồng thời bẻ cái cuống đi rồi cài trên búi tóc nàng, nhìn nhìn, nói:“Càng đẹp hơn rồi.”
Tô Mạt cười khúc khích, cho dù đầu nàng có đội cả một đống có, Tĩnh thiếu gia cũng sẽ không thấy nàng khó coi.
Nàng vươn tay chụp lấy một nắm cành liễu, mềm mại vàng nhạt, chỉ vài động
tác đã kết thành một cái mũ rơm, giương tay đội trên đầu hắn,“Hắc, cậu
bé chăn trâu!”
Vừa náo loạn được hai câu, bên ngoài truyền đến thanh âm của Tô Việt,“Mạt Mạt, Mạt Mạt, lão tổ mẫu tìm muội.”