“Thật là một viên dạ minh châu, nha đầu kia thông minh, lại thú vị, nha đầu đó xếp thứ nhất rồi.”
Trong chỗ sâu thâm u ánh mắt của Hoàng đế, chớp động một vầng quang mang khác lạ.
Tô Nhân Vũ khiêm tốn cười,“Bệ hạ đừng khen nha đầu đó, sẽ làm hư mất.”
Hoàng Phủ Giác ngồi vào bên người Tô Mạt, hắn hôm nay mặc chiếc áo cẩm bào
màu xanh trúc thêu mặc trúc, quả thực ứng câu người quân tử khiêm tốn,
ôn nhã như ngọc kia, thế gian này chỉ sợ không có ai so với hắn càng
thích hợp với lời này.
Hắn vươn ra ngón tay thon dài trắng nõn,
nhẹ nhàng gạt gạt những lá trà vương trên bàn, mỉm cười,“Nha đầu, nghĩ
muốn cái gì? Hiện tại cứ việc nói ra. Bệ hạ tâm tình tốt, sẽ không cự
tuyệt .”
Tô Mạt mân mê miệng, nhẹ nhàng mà đung đưa cánh môi, như cánh hoa có màu sắc của hoa hồng ẩn dưới làn khói trà mờ mịt rất là mê
người.
Hoàng Phủ Giác cười cười, tới gần hơn một chút, thấp giọng nói:“Ngươi kinh doanh vườn hoa, không phải muốn làm hương liệu sao? Hơn nữa nếu ở trong kinh mở cửa hàng, đương nhiên là nên có quan hệ với
hoàng gia mới tốt. Nội vụ phủ cùng hộ bộ, đều phải có người tới quản lý
việc làm ăn của hoàng gia. Hoàng thương phân lĩnh nhiều chuyện khác
nhau. Nay chính sách triều đình tuy rằng trọng nông ức thương, không
được để kinh thương trong dân gian quá mức lan tràn, nhưng trong cung
trong kinh thành các chư vị quan to, quý nhân, đương nhiên là có buông
lỏng chút . Nếu ngươi thích, sao không thử xem.”
Tô Mạt thu hút nhìn hắn, hắn tươi cười ôn nhuận, con ngươi như hắc bảo thạch của hắn chiết xạ ra tia sáng quắc.
Nàng cảm thấy nghi hoặc, hắn vì sao phải giúp nàng?
Rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì?
Nàng suy nghĩ một chút, chính mình hiện nay bất quá chỉ là mở một vườn hoa,
không có cái gì tốt khiến người khác tính kế mình cả, càng không khiến
người ta kiêng kị ghen tị.
Nàng cười cười, thấp giọng nói:“Ngũ điện hạ, nếu ta lĩnh ‘Trân Bảo các’ cùng ‘Kì Hương các’, ngươi thấy việc có thành không ?”
Hoàng phu Giới hơi hơi vuốt cằm, hướng nàng cười cười,“Không cần lo lắng, cái này ta sẽ nói giúp ngươi.”
Bên kia hoàng đế cùng Tô Nhân Vũ không biết nói cái gì, tiếng cười vang lên lang lảnh, lúc này đại tiểu thư đưa tới điểm tâm, lập tức lại là mùi
thơm ngào ngạt bay khắp phòng.
Hoàng phu Giới đã quay lại, vọt vào trong,“Thơm quá!”
Tô Mạt quay đầu nhìn hoàng đế, vô tình đụng phải ánh mắt âm trầm của thái tử.
Tướng mạo hắn là cực tuấn mĩ, nhưng luôn luôn có một cỗ hơi thở âm trầm, làm cho người ta bất thình lình không rét mà run.
Nàng nhớ tới lần đầu tiên thấy hắn, hắn và Tô Trì cùng nhau về nhà, thời
điểm đó, cũng là một vị công tử ôn nhuận nho nhã, khiêm tốn. Tại sao,
thời gian mới có bấy lâu, đã thành vậy rồi?