Bên kia hoàng đế cùng
lão phu nhân và vài người khác nói đến việc nhà việc cửa, chắc là do
đường xa ngồi xe mệt nhọc, hắn tựa vào cái gối kê trên đầu, hơi hơi híp
mắt lại, tham gia vào câu chuyện câu được câu mất.
Tô Nhân Vũ nhìn thấy hắn mệt mỏi, liền muốn cho hắn nghỉ ngơi, kêu mọi người lui ra ngoài hết.
Hoàng đế khoát tay áo,“Trẫm không có việc gì hết, trẫm ở nhìn mấy nha đầu nấu trà. Ân, này trà rất thơm!”
Hắn vừa nói như thế, mọi người lập tức cẩn thận thưởng thức, quả nhiên,
trong không khí trôi lững lờ một loại hương thơm nhàn nhạt nhưu có như
không, lúc không chú ý tới, hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi, muốn cẩn
thận hít sâu vào, lại không có.
Hoàng Phủ Giới tính tình nóng vội, đứng dậy đi đến bên người Tô Mạt,“Tô Mạt, đây là loại trà gì, thơm quá.”
Tô Mạt mỉm cười,“Thất điện hạ ngửi được ra mùi gì?”
Hoàng Phủ Giới nhắm mắt lại dùng sức hít hà ngửi,“Giống -- hoa đào, ân......
Lại không đúng, có điểm giống hoa hồng...... Còn...... Ai nha, chỉ là
một loại trà mà thôi, như thế nào lại có nhiều hương vị như vậy. Thật
đúng là nữ nhân chính là quái đản, phiền toái muốn chết.”
Mỗi một lần ngửi lại thấy một hương vị khác.
Từ nhàn nhạt như có như không, đến thản nhiên tươi mát lịch sự tao nhã, lại đến mùi thơm quanh quẩn vương vít......
Hắn không kiên nhẫn, vươn tay đoạt lấy hộp đựng lá trà bằng bạch ngọc.
Tô Mạt đang đúng lấy lấy một nhúm trà bỏ vào bên trong hũ sứ pha trà, đúng lúc bị hắn tóm được.
Làn da nàng trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài, mềm mại như không xương.
Sau khi nắm giữ một hồi, Hoàng Phủ Giới mặt đỏ bừng lên, trong lúc nhất
thời giống như không biết phải làm sao cho đúng, cuống quít buông ra,
hét lên:“Đều là cánh hoa?”
Cảm thấy miệng khô lưỡi khô liền đoạt lấy ly trà Tô Mạt vừa đổ ra từ trong ấm trà uống cạn một hơi.
“Nóng!”
“A --”
Không đợi Tô Mạt nói xong, hắn đã nóng muốn nhảy dựng lên, vội vàng quăng cái chén sứ trắng có vẽ những hình hoa văn tinh xảo tuyệt mỹ hoa cỏ chim
muông lên trên bàn.
Nóng đến nỗi miệng hắn lập tức tê cứng, đau rát, lập tức nhảy dựng lên, che miệng lao ra ngoài.
Các cung nữ nô tì vội vàng theo ra ngoài giúp hắn đi lấy nước lạnh.
Hoàng đế ôm đầu, cười ha ha,“Lão thất này, cũng không còn nhỏ nhít gì nữa, sao vẫn giống như tên hầu tử hấp ta hấp tấp thế kia.”
Hoàng Phủ Giác cười nói:“Phụ hoàng, khởi điểm cái này gọi là hồn nhiên chân
chất, cũng là cực kỳ khó có được. Thất đệ tính tình thẳng thắn mộc mạc,
đó là phúc khí a.”
Hoàng đế gật gật đầu, ngửi được một mùi hương hoa đào,“Đây là thứ gì?”