Nàng còn phải đi đến học đường học nữa, đi theo Triệu tiên sinh học cái gì Phạn văn, thiên văn, địa văn gì đó nữa.
Mọi người đều cười rộ lên, Hồ Tú Hồng vui sướng khi có người gặp họa
nói:“Ai bảo ngươi là tiểu thần đồng chứ, hiện nay mọi người đều biết.
Một cái đầu của người bằng qua mười cái đầu của chúng ta gộp lại, ngươi
thế này mới đọc sách, học y, tập võ, ba môn như vậy.”
Tô Mạt mặt mày ủ ê nhìn nàng ta, không có thời thơ ấu rồi!
Bi thương a, nàng còn phải phát triển nông trường, mở cửa hàng, thật sự rất bận a!
Ông trời a, thổ địa a, có thể cho nàng nhiều thêm thời gian nữa hay không, một ngày giống như có bốn mươi tám tiếng thì tốt quá!
Hồ tiên sinh đưa chương trình học cho nàng, cách mười ngày để nàng đi theo bọn họ học hai ngày y thuật, Thủy Muội cùng Hồ Tú Hồng là bạn học y của nàng, nhưng các nàng mỗi ngày đều phải học, đứng ở bên cạnh Hồ tiên
sinh, hơn nữa cả ba người đều là quan trọng như nhau không thiên lệch
ai.
Hồ tiên sinh căn cứ tính tình của các nàng để an bài việc
học, tỷ như Tô Mạt thông minh, giỏi về phát minh, cơ bản là phải học các trù tính chung, Hồ tiên sinh có cái gì dạy cái đó, hoặc là có bộ sách
nào chính mình không am hiểu cũng sẽ để nàng đọc qua.
Mà Hồ Tú
Hồng bởi vì tính tình hào hứng nhanh nhạy này, không thể nhẫn lại, liền
chủ yếu học phương diện ngoại khoa, Thủy Muội học nội khoa, vọng, văn,
vấn, thiết tứ chuẩn *.
*(bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn")
Mặt khác Tô Mạt mỗi ngày sáng tối đều phải tĩnh tọa luyện tập nội công, sau đó có một ngày thời gian cùng Tĩnh thiếu gia học võ công, một ngày thời gian cùng Tĩnh thiếu gia và Tô Nhân Vũ cùng nhau học kỵ xạ ( cưỡi ngựa
và bắn cung), đương nhiên mỗi ngày tự mình cũng cần ôn tập.
Còn
lại thời gian sáu ngày, cơ bản đều phải ở trong học viện, mỗi ngày đi
theo Triệu tiên sinh học tiếng Phạn, đọc điển tịch, đương nhiên môn này
nàng học nhẹ nhàng nhất, biết đọc thuộc, lý giải thấu triệt là được.
Đại bộ phận thời gian là hoạt động của chính nàng, toàn bộ dùng vào đại
loại những việc như khai phá nông trường, mở mấy cửa hàng.
Lần đó cá cược hiện nay trên tay nàng cũng có khoảng hai mươi vạn lượng bạc,
Tĩnh thiếu gia đều muốn cho nàng thêm bạc, nàng không chịu, chỉ cần hai
mươi vạn dùng để làm tiền vốn là được rồi, coi như hắn đầu tư mười vạn
lượng, còn lại mười vạn lượng, Hoàng Phủ Giới ba vạn, đại tiểu thư ba
vạn, nàng bốn vạn.
Đương nhiên phần của Tô Nhân Vũ nằm ngay tại
trong định mức của nàng a, nàng là tiểu kim khố của hắn, về sau hắn cần
tiền nàng sẽ đưa cho hắn.
Đảo mắt một cái đông qua xuân đến.
Thời gian thấm thoát, hai năm lại trôi qua.
Mùa xuân quay trở lại, bách hoa nở rộ.