Thái tử tựa như một đóa hoa của cây thuốc phiện, mang theo vẻ đẹp yêu mị khiến người ta nghẹt thở.
So với Hoàng Phủ Cẩn cái kiểu người cao cao tại thượng, cách xa người khác ngàn dặm, phảng phất như chính mình ẩn thân dưới đám mây, không nhiễm
nhân gian khói lửa, lấy sát khí lạnh lùng bao bọc lại nét đẹp là rất
khác biệt.
Cũng không giống Hoàng Phủ Giới ôn nhuận tao nhã như
vậy, như cỏ lan xuyên thấu tận tâm can, như vầng trăng sáng ngời treo
cao, đồng thời là một loại quyến rũ người ta phóng túng, vẻ tuấn mỹ mang theo nét dụ hoặc quyến rũ chết người.
Một vẻ đẹp âm nhu, lạnh
lùng, lại thần bí, sa đọa. Làm cho người ta nhịn không được muốn tìm
hiểu một chút bên trong rốt cuộc là bộ dạng gì.
Phía sau Tô Trì nói:“Điện hạ, không bằng cho nhị muội muội đi chơi cũng tốt. Chúng ta có thể uống vài chén.”
Đuôi lông mày của Thái tử giương lên, lơ đãng quét nhị tiểu thư liếc mắt một cái, nói:“Cũng tốt.”
Tô Hinh Nhi tiến lên,“Ta cũng muốn đi.”
Tô Trì mày rậm nhanh túc, trách cứ nói:“Ngoan ngoãn trở về đi.”
Muội muội này trước đây được nuông chiều hỏng rồi, hắn liền không quen mắt. Đến nay hắn làm sao còn cố kỵ nàng nữa.
Tô Hinh Nhi gắt gao cắn môi.
Muốn nói dung mạo, nàng là nữ hài tử xinh đẹp nhất Tô gia, bất quá hiện tại hỏng mất cái chân mà thôi.
Hắn tình nguyện tốn nước bọt giở trò để cho nhị tiểu thư đi, cũng không chịu chịu cho chính mình đi.
Nàng gắt gao cắn môi, nước mắt cơ hồ muốn chảy ra.
Nàng nhìn bọn họ đi xa, oán hận than thở.
Bên kia Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa trở về tìm Hoàng Phủ Giới, nhìn đến nàng, cười nhạo nói:“A, sao vậy ?”
Tô Hinh Nhi dùng sức xoa xoa nước mắt.
Tống Dung Hoa không để ý đến nàng, nói với Hoàng Phủ Giới:“Hoàng Phủ Giới, chúng ta chơi đi. Chơi ném tuyết.”
Hoàng Phủ Giới cũng không ngẩng đầu lên,“Ta muốn đọc sách.”
Hoàng Phủ Kha châm chọc yêu:“A, ngươi cũng đọc sách .”
Tống Dung Hoa tiến lên kéo tay áo hắn,“Đi, chúng ta đi ném tuyết đi.”
Hoàng Phủ Giới không kiên nhẫn tránh ra, đem theo cả sách phi thân qua cửa sổ chạy.
Làm cho Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha dậm chân tức giận.
Các nàng quay đầu nhìn đến Tô Hinh Nhi, nhân tiện nói:“Được rồi, ngươi tới chơi đi.”
Tô Hinh Nhi vừa nghe, lập tức đi tới,“Đa tạ công chúa, đa tạ Tống tỷ tỷ.”
Hoàng Phủ Kha đem túi sách đặt vào trong lòng Tô Hinh Nhi, bên trong là bài
vở tiên sinh bố trí, sách học, dụng cụ thư phòng. Dù sao trong cung cũng còn có vài cái khác nữa.