Ngụ ý, có nhiều người còn đạt được nhiều hơn nữa.
Cẩm y ngọc thực, cao cao tại thượng, nhưng cũng không biết thỏa mãn, luôn nghĩ vạn thế bất diệt.
Làm sao có chuyện tốt như vậy?
Nàng liếc hoàng quý phi một cái.
Hoàng quý phi bị nàng chọc giận đến biến sắc, cố nén không phát tác.
Hoàng đế ha ha cười, đối với Tô Mạt nói:“Ngươi kể cho trẫm nghe một câu
chuyện xưa. Trẫm nếu cảm thấy có ý tứ, liền đồng ý với ngươi.”
Tô Mạt nhếch lên khóe môi, ngửa đầu nhìn hoàng đế,“Bệ hạ nên nói cho tiểu
nữ biết tiêu chuẩn của sự ‘ ý tứ’. Nếu không tiểu nữ nói, rõ ràng là có ý tứ, bệ hạ lại nói vô nghĩa, hoặc là nói miễn cưỡng, tiểu nữ đây không
phải là thua thiệt rồi sao ?”
Hoàng đế bị nàng chọc cho vui vẻ,
buông nàng xuống, để nàng đứng ở chính trước mặt mình, đối diện
nàng,“Trẫm không cần phải khôi hài, phải để lại trong lòng chút suy
nghĩ, có thể làm cho người ta suy tư gì đó, phải hay hơn cái kiểu chuyện cười nhạt nhẽo kia.”
Tô Mạt suy nghĩ một chút, như thế phù hợp với tính cách của hoàng đế.
Thủ Chính hoàng đế ngày thường là người thâm trầm, tâm tư kín đáo, ghét nhất là bị nghe truyện cười thô tục vô lại.
Nàng khoanh tay đi xung quanh lư hương đặt bên cạnh một vòng, sau đó đứng yên, quay đầu hướng hắn cười nói:“Có rồi!”
Hoàng đế thấy nàng hai mắt lóe ra tinh quang, cả người giống như sáng lên, lập tức nói:“Nói mau!”
Tô Mạt hơi hơi vuốt cằm, chậm rãi thong thả bước, chậm rì rì nói,“Có một
con chim nhỏ xinh đẹp bị gãy cánh, rớt xuống bên người của một con mèo
hung dữ đang ngủ, phu nhân của con mèo hung dữ đó nhìn thấy liền đem con chim kia một cước đá văng xuống giếng cạn. Chim nhỏ rất phẫn nộ, may là thân thể nó nhẹ, thêm vào đó chỉ có một cái cánh, cũng không té bị
thương. Sau đó nó vui sướng phát hiện trong giếng cạn có nhiều sâu làm
bữa ăn cho nó. Dần dần vết thương nó cũng lành lặn gần hết. Chim nhỏ
thực vui vẻ, cất lên giọng hát uyển chuyển êm tai của chính mình không
ngừng mà hót véo von. Một thợ săn nghe thấy, cứu nó lên, chim nhỏ chưa
kịp nói lời cảm tạ, đã bị nhốt vào trong lồng sắt mang đi .”
Nói xong , nàng cười nhợt nhạt,“Bệ hạ, truyện như vậy có được không?”
Hoàng đế mím môi ánh mắt ngưng đọng, cẩn thận suy tư một phen, kêu lên liên
tiếp ba tiếng “ hay”, vỗ tay khen,“Rất hay, thật là có ý tứ sâu xa.”
Hắn quay đầu nhìn đến Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa, cười nói,“Các ngươi có nghe chứ?”
Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa là tới thỉnh an hoàng quý phi cùng hoàng đế.
Các nàng bởi vì nghe thấy Tô Mạt tìm đến hoàng đế để tranh công, liền cũng đến góp vui.