Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 388: Sống ở hoàng cung -- phải cáo!03

Tô Mạt mỉm cười,
nói:“ Học đường này của chúng ta là gì, đây chính là lớp học của hoàng
gia, các ngươi đều là học sinh, ta chính là lớp trưởng !”

Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Lớp trưởng có nguồn gốc sâu xa gì? Có nguồn gốc từ đâu? Triều đại nào từng có?”

Tô Mạt vốn chỉ bị một nhóm tiểu nam hài tử vây quanh, bị Hoàng Phủ Giới một tiếng hô to như vậy, Thái tử, Ngũ điện hạ đều nghe thấy.

Hoàng Phủ Cẩn đến đọc sách là vì muốn gặp nàng, những lời nói chuyện của bọn
họ sớm đã lọt vào tai của hắn rất rành mạch, ngồi trong góc đều nhịn
không nổi nhếch miệng cười. Vẻ lạnh lùng băng giá trên người cũng vì
điều đó mà tan đi ít nhiều.

Triệu tiên sinh cũng nghe thấy, không tránh khỏi tò mò dừng lại việc giảng dạy cho Thái tử, nghiêng tai nghe
Tô Mạt giải thích như thế nào.

Tô Mạt nhất bĩu môi, bàn tay nhỏ

bé khua lên,“Này có cái gì. “ Lớp” từ xưa đã có, chính là hiện tại không phải vào triều cũng phải xếp lớp, đứng lớp đó thôi?Trong cuốn có nhắc tới: Trong lớp có 9 người. Điều đó có ý là vị trí
thứ bậc, giống như Lớp trật tự; Lớp bổng lộc; Lớp tư cách các cách nói
như vậy đều có, nếu như thế, ta vì sao không thể làm lớp trưởng. Chúng
ta cũng là một lớp, đến lớp đúng giờ đọc sách, nghe Triệu tiên sinh dạy
bảo. Triệu tiên sinh là tiên sinh, ta đây đương nhiên chính là lớp
trưởng giúp Triệu tiên sinh quản lý nhóm người các ngươi rồi.”

Giọng nói của nàng véo von, ăn nói lanh lợi, nói được có bài bản hẳn hoi, liền hù dọa tụi nhóc đơ luôn.

Vốn đã có thiệt nhiều tiểu hài tử bội phục nàng, liền một cía càng đông
thêm, lập tức khom lưng cong người bái một cái, so với lễ nghi học sinh
khi gặp tiên sinh giảm một nửa,“Bái kiến lớp trưởng.”

Hoàng Phủ
Cẩn xa xa nhìn nàng, tiểu nha đầu này thế nhưng lại lộ ra ý tứ ngượng
ngùng, hơi hơi nghiêng đầu, khoát tay áo,“Ấy, không cần, không cần bái

kiến, về sau gặp mặt hô một tiếng ‘lớp trưởng’ là được rồi.”

Chúng tiểu tử vẻ mặt lập tức nghiêm túc, nhất tề hô một tiếng,“Lớp trưởng.”

Tô Mạt vui điên luôn, Hoàng Phủ Giới lại tức điên luôn, ánh mắt đen láy
trừng mắt với Tô Mạt, hừ một tiếng,“Dương dương tự đắc, có gì đặc biệt
hơn người chứ.”

Nói xong ngoảnh đầu tự ngồi xuống, đặc biệt lớn
giọng đọc diễn cảm Luận Ngữ:“ Tử viết: Thành sự bất thuyết, toại sự bất
gián, ky vãng bất cữu.” ( Dịch: Việc đã thành, chớ nói lại; việc đã
xong, chớ can gián; việc đã qua, chớ trách cứ.)

Thanh âm của hắn lanh lảnh, mọi người lại cực kỳ im lặng, rất bất ngờ, trong học đường vọng âm du dương.

Tô Mạt đi đến hắn trước mặt, cười tủm tỉm “Thất điện hạ, chuyện đã qua
xin đừng nói lại, đem tầm nhìn hướng đến tương lai mới là đạo lý. Mọi
người cùng nhau cố gắng nhé.”

Lấy tư cách là sư tỷ vỗ bả vai Hoàng Phủ Giới, cổ vũ hắn nỗ lực đọc sách.

Hoàng Phủ Giới tức giận đến đập đầu lên trên bàn học,“Tô Mạt, ta muốn đơn thương độc mã đấu với ngươi!”