Tô Mạt thầm nghĩ, các nàng ta tốt nhất cứ đấu ngươi chết ta sống đi, như vậy mới để cho Hoàng Phủ Cẩn lưu lại một con đường sống.
Ở trong lòng của nàng, không có gì là nên hay không nên, nếu hắn muốn làm hoàng đế, nàng sẽ tận lực giúp hắn.
Nếu hắn muốn tiêu dao không bị ràng buộc, nàng sẽ giúp hắn khôi phục tự do.
Đương nhiên muốn đạt được tự do, thì trước đó sẽ phải sở hữu một quyền lực
thật lớn, làm cho người ta không thể thao túng hắn, hắn mới có thể tự do được.
Nàng là nữ nhân, nhưng tuyệt đối không phải kẻ yếu, sẽ
không diễn cái loại tiết mục nát bét hay diễn là nam nhân vì theo đuổi
quyền thế mà cô phụ nữ nhân.
Nếu đủ yêu hắn, sẽ không chỉ muốn
làm một loại cây tơ hồng chờ hắn đến yêu, lại càng không muốn làm một kẻ địch tự cho mình là chính nghĩa cao quý lạnh lùng đến thương tổn hắn.
Tự mình phải biết chính mình muốn cái gì, có thể tiếp nhận hắn thì phải
giúp hắn, yêu hắn hết lòng, không thể đón nhận hắn rồi lại bỏ rơi hắn,
xác định rõ ràng từ trước, sau này đỡ phải dây dưa giằng co.
Nhìn hai nữ nhân kia ta một câu ngươi một câu chém ra lời nói sắc bén, Tô
Mạt ra dấu cho đại tiểu thư đi ra ngoài đi dạo một chút.
Hai
người ở trong sân đi dạo vài bước, Hoàng Phủ Giới đuổi theo đến, nhìn Tô Mạt nói:“Ngươi rất lợi hại, về sau hai ta là huynh đệ !”
Tô Mạt toát mồ hôi lạnh, nàng sao lại là huynh đệ ? Chẳng lẽ không đủ ôn nhu sao?
Hoàng Phủ Giới tiến lên kéo tay nàng,“Về sau hai ta cùng nhau đọc sách, cùng nhau tập viết, ta sẽ đối tốt với ngươi.”
Đầu Tô Mạt như to ra, đại tiểu thư lại cả kinh, vội ngăn hắn ra, trách nhẹ
mắng:“Thất điện hạ sao có thể như thế, gia muội là nữ hài tử, về sau
phải xuất giá.”
Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng, hơi hơi híp mắt,“Nàng phải gả cho ai?”
Đại tiểu thư không để ý tới hắn, lôi kéo Tô Mạt vôi tránh đi, dặn dò nói:“Cách hắn xa một chút.”
Tô Mạt gật gật đầu,“Vâng.”
Hai người đi được trong chốc lát, lúc trở về chỗ Hoàng quý phi, lại đụng phải Ngũ hoàng tử.
Hắn thấy hai người, cười nói:“Ta nghe người ta nói chuyện các ngươi đánh nhau, lập tức đến xem, không bị thiệt thòi chứ.”
Hai người nói cảm tạ, Tô Mạt lắc đầu,“Không đâu, Ngũ điện hạ đi ra ngoài sao? Về sau có thể cùng nhau đọc sách rồi.”
Mặc kệ vị Ngũ hoàng tử này dụng tâm như thế nào, mặt ngoài mọi người hòa hòa khí khí, cũng không có gì không tốt.
Nàng cũng không muốn cứ phải bày ra cái bộ dáng đề phòng tất cả mọi người, cũng không phải bị mắc chứng vọng tưởng bị hại.
Ngũ hoàng tử ôn tồn lễ độ, thái độ nhã nhặn giống như đại ca ca nhà hàng
xóm, lại có một loại khí chất cao quý, làm cho người ta có cảm giác ấm
áp như gió xuân đồng thời cũng có cảm giác xa cách.