Mụ mụ kia cung kính
hành lễ xong rồi nói ,“Hồi bẩm hai vị tiểu thư, lão phu nhân nói, Ngũ
tiểu thư tuổi còn nhỏ, đi ra ngoài chơi không sao hết, nhưng Đại tiểu
thư thì không được. Đại tiểu thư tuổi tác đã lớn. Nay ánh mắt cả kinh
thành đều nhìn đang nhìn chằm chằm vào. Tùy tiện đi ra ngoài, sẽ bị
người ta nghị luận .”
Tô Mạt bĩu môi, nhìn về phía đại tiểu thư.
Trong mắt của tỷ ấy mặc dù có sự mất mát, nhưng vẫn mỉm cười,“Không sao, ta cũng không hẳn là muốn đi.”
Nàng chưa từng hy vọng thể thoát khỏi cái lồng sắt này, cho dù là muốn xuất
gia cũng cần phải được cho phép, ngay cả cơ hộ ăn chay niệm phật cũng
không có.
Nàng chỉ có thể làm đại tiểu thư, đại biểu cho thể diện của Tô gia, sau đó giúp Tô gia liên hôn, mang đến lợi ích lớn hơn nữa
cho gia tộc. Đây chính là số mệnh của nàng.
Tô Mạt tìm cớ đuổi mụ mụ kia đi.
Đứng dậy ôm vai đại tiểu thư, kề sát lỗ tai nói thầm:“Ta cảm thấy lần này đi ra ngoài trở về, một thời gian ngắn nữa, chúng ta có khả năng sẽ tiến
hành chuyện của chúng ta rồi .”
Hai mắt của Đại tiểu thư sáng ngời,“Thật sao?”
Tô Mạt gật đầu,“Đương nhiên, ta đi ra ngoài khảo sát thực tế, lúc trở về sẽ nói cho tỷ nghe.”
Tô Mạt thay quần áo bình thường, dẫn Lăng Nhược cùng Kim Kết đi theo, để
cho Hoàng Oanh cùng Lan Như ở lại trông coi nhà, luôn chú ý động tĩnh ở
Tô phủ.
Tĩnh thiếu gia đánh cỗ xe ngựa rộng lớn tới đón nàng, xe
ngựa đẹp đẽ quý giá dị thường, nhưng cũng không phải loại xe ngựa thuộc
quy chế của các hoàng tử, ngược lại là của một hộ gia đình nhà giàu
trang trí quá mức xa xỉ lãng phí.
Trên xe bao trùm một tấm màn
che màu xanh, màn xe là loại gấm Tứ Xuyên thêu hoa màu tím sẫm, trang
trí trân châu mã não, trong buồng xe còn trang trí các loại vàng ngọc
trân châu, leng keng nghe rất vui tai.
Càng làm cho Tô Mạt kinh
ngạc là trên cửa xe thế nhưng lại được khảm một miếng kính lớn. Nàng tò
mò nhìn, thời đại này rõ ràng là không có thủy tinh, tại sao lại có thể
như vậy?
Tĩnh thiếu gia im lặng ngồi ở góc xe, ở tại trên đỉnh
bốn góc trong toa xe có gắn bốn viên dạ minh châu to, ở giữa còn treo
chiếc đèn hình hoa sen được làm bằng các viên dạ minh châu gắn kết lại,
ánh sáng chói lóa bao phủ nàng, càng thêm xinh đẹp đáng yêu.
Hắn
ôn nhu cười cười, giải thích nói:“Đó là làm từ đá vân mẫu, còn dùng cả
Dương Giác ( sừng cừu), dùng phương pháp đặc chế cán mỏng nên trong suốt .”
Có thể che mưa ngăn gió, còn có thể không ngăn cản tầm mắt, hơn nữa là tự động , có thể dời dịch lên.
Tô Mạt hướng hắn cười,“Thật thông minh!”
Tĩnh thiếu gia vươn tay, đem nàng kéo vào trong lòng,“Ta dẫn nàng đi thôn trang chơi.”