Thụy Thanh gấp đến độ xoay quanh, còn có An Thịnh cùng mấy lão bộc nhân khác, đều là đi theo lão gia tử từ bé.
Bởi vì Thẩm Phỉ phong tỏa tin tức, lại để cho người canh giữ viện, cho nên mấy di nương cũng không tới, lão phu nhân cũng không phái người tới xem.
Thẩm Phỉ đón mấy người vào, để Thụy Thanh vén màn lên cho mấy người Hoàng Phủ Cẩn nhìn.
Tô Mạt tiến lên nhìn, sắc mặt Thẩm lão gia bầm đen, đôi môi biến đen, hai mắt nhắm nghiền, quả nhiên là trúng kịch độc.
Nàng nói với Lan Nhược đi theo đằng sau: "Lấy châm bao."
Lan Nhược lấy ra châm bao, bày kim châm ra, lấy rượu cồn trừ độc trước, lại lau sạch đưa một cây nhỏ dài cho Tô Mạt.
Mấy người Thẩm Phỉ nhìn nàng cũng không đốt kim châm trên lửa, trực tiếp sử dụng rượu xức lại châm cho phụ thân, có lòng muốn nhắc nhở, chỉ là nghĩ phụ thân trúng độc sâu như vậy, chỉ sợ cũng không xong.
Tay trái Tô Mạt bắt mạch cho Thẩm lão gia, thử dò xét một chút, liền từ từ vân vê kim châm đâm vào hổ khẩu của lão.
Ngón tay Thẩm lão gia run rẩy cử động.
Tô Mạt nói: "Lão gia mặc dù trúng độc, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, ta giúp kim châm trừ độc, lại viết phương thuốc, các ngươi nhanh chóng sắc thuốc."
Nói qua nàng liền để tất cả mọi người lui về phía sau, chỉ để lại hai người Thụy Thanh cùng Lan Nhược giúp một tay, sau đó châm cứu cho Thẩm lão gia.
Nàng để Lan Như viết một toa thuốc, giao cho Thẩm Phỉ, để cho bọn họ đem đi sắc.
Thẩm Phỉ không dám khinh thường, cho người phối thuốc, sau đó xin Tô Mạt xem qua, để người thân tín thức đêm canh ở phòng bếp nhỏ của Thẩm lão gia.
Để tránh có người đầu độc, hắn lại để cho Thẩm Tam đi nhìn chằm chằm.
Vân Thiếu Khanh nhìn một vòng, chỉ có cửa sổ có một chút tổn hại, những cái khác không có dấu vết đánh nhau: "Xin hỏi Thẩm lão gia bị đánh lén sao? Trúng độc như thế nào?"
Thẩm Phỉ xấu hổ nói: "Chúng ta chỉ nghe âm thanh có người thổi tiêu, sau người làm báo lại, nói lão gia trúng độc, vội vàng chạy tới. Người báo lại, chính là Thụy Thanh cô nương vẫn chăm sóc gia phụ."
Thụy Thanh xoay người lại cung kính nói: "Lão gia nằm mơ, sau khi tỉnh lại sẽ không ngủ, ngồi ở giường, có nô tỳ bên ngoài chờ đợi. Sau đó liền nghe được âm thanh lộn xộn lung tung, lão gia gọi tên ai đó như là Tử Quân. Nô tỳ cũng chỉ là nhắm mắt lại một chút, chỉ nghe thấy lão gia kêu thảm một tiếng, đã ngã dưới cửa rồi."
Nàng cúi đầu lau lau lệ, nàng từ mười tuổi liền theo Thẩm lão gia, vẫn trung thành cảnh cảnh, hôm nay mười tám tuổi rồi, Thẩm lão gia làm chủ, muốn đem nàng gả cho một vị quản sự trong phủ.
Là sống chết của Thẩm gia gia, biết gốc biết rễ, Thẩm Phỉ biết nàng sẽ không có gì để hiềm nghi.