Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1941

Lan Như không nhận, mím môi, phồng má, tức giận nhìn hắn.

Nhạc Phong Nhi nhân cơ hội lại ôm chặt lấy gáy Hoàng Phủ Cẩn, nức nở, rên rỉ, bộ dạng vô cùng đau đớn.

Hoàng Phủ Cẩn kéo nàng ta ra, vết thương trên trán nàng ta cọ vào vai hắn.

Lan Như tức giận: “Ngươi giả bộ cái gì? Tự mình cố ý ngã sấp xuống, chẳng lẽ có thể vu oan cho tiểu thư sao? Ngươi cũng không tự nghĩ lại xem, tiểu thư muốn giết ngươi, còn cần ném ngã ngươi sao? Tùy tiện cho ngươi một chút độc dược, cũng đủ khiến ngươi hóa thành tro.”

Tô Mạt nhìn nàng một cái, cười nói: “Lan Như sao lại nói như vậy, nói không chừng là Nhạc cô nương quá mảnh mai, chúng ta vừa ngốc vừa thô như vậy, đi đường khiến gió thổi vù vù, nói không chừng do vậy khiến Nhạc cô nương bị ngã.”

Hoàng Phủ Cẩn thở dài, hắn cũng không ngu ngốc, sao không hiểu loại chuyện này, từ nhỏ lớn lên ở trong cung, nơi nữ nhân tranh đấu với nhau, dù lợi hại hơn thì hắn cũng gặp rồi.


Nhạc Phong Nhi không đồng ý đi với Lan Như, khi Hoàng Phủ Cẩn giao nàng ta cho nàng, Nhạc Phong Nhi toàn thân run rẩy, giống như phạm nhân lên pháp trường.

“Vương gia, cầu xin người, cầu xin người đừng, đừng...”

Tô Mạt nổi lên hứng thú, hừ một tiếng, “Lan Như, băng bó cho Nhạc cô nương cho tốt, nàng ấy cũng quá là xui xẻo rồi, không bị bỏng thì là bị đâm, nếu không thì lại ngã sấp đụng hỏng não, nếu bị lưu lại sẹo thì rất khó coi rồi.”

Hoàng Phủ Cẩn cầm lấy tay của nàng, ý bảo nàng đừng kích thích Nhạc Phong Nhi, để tránh nàng ta lại như bị động kinh, khiến cho mọi người không được thoải mái.

Tô Mạt cười với hắn, xem ra trong lòng hắn hiểu rõ.

Lan Như đưa Nhạc Phong nhi về phòng, nàng ta lại sống chết không chịu để Lan Như bôi thuốc, “Bản thân ta có, ta đi mượn của Thẩm tiểu thư.”


Nàng ta vừa mới khiêu khích Tô Mạt, mới không tin Tô Mạt đối tốt với mình, thuốc cho nàng ta khẳng định có vấn đề.

Lan Như hừ lạnh, “Cũng được, dù sao ngươi cũng chỉ là ngã một cái, cũng không tàn phế, cũng không hôn mê, tự mình làm đi.”

Nói xong phất mạnh tay một cái, ném Nhạc Phong Nhi ở đó, xoay người rời đi.

Nhạc Phong Nhi sờ trán, trong không khí còn có một mùi hương thơm ngát, hình như là từ tay áo của Lan Như.

Nàng ta nhanh chóng đi tìm Thẩm Tinh Tinh, khiến Thẩm Tinh Tinh hoảng sợ, “Sao ngươi lại như thế này?”

Trong phòng mọi người còn đang bày trí gia cụ, tuy rằng là ở tạm, nhưng Thẩm Tinh Tinh vẫn cần phô trương như vậy.

Nhạc Phong Nhi băng trán, đầu óc mê muội khóc nức nở, “Thẩm tiểu thư chẳng lẽ không đoán được sao.”