Nàng ta khóc đến đứt gan đứt ruột, nếu là người không biết chuyện, sẽ cảm thấy ông trời sao lại bất công như vậy, vậy mà lại hành hạ một nữ tử ôn nhu thiện lương, khiến nàng phải khổ cực như vậy.
Mà nữ nhân độc ác bức bách nàng như vậy, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Hoàng Phủ Cẩn đưa nàng ta về giường, đem chăn che người nàng ta lại, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không rõ cảm xúc gì, vui giận không thể hiện ra.
Nhạc Phong Nhi hai mắt đẫm lệ, cầu xin nhìn hắn, “Vương gia, vẫn là nên để cho ta đi, dù sao Phong Nhi cũng không sống được lâu nữa.”
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi chết, cũng sẽ không để cho ngươi không nơi nương tựa.”
Nhạc Phong Nhi không dám tin nhìn hắn, hai mắt rực sáng lên.
Hắn không để cho nàng khổ sở không nơi nương tựa, chắc sẽ không, vương gia quả nhiên...
Vương gia nhất định sẽ tiếp nhận nàng đi.
Tâm tình buông lỏng, thân thể lại không chịu được, lập tức ngất đi.
Hoàng Phủ Cẩn xoay người nói với Lan Như: “Ngươi tới đổi thuốc cho nàng ta, thuận tiện đổi y phục đi.”
Lan Nhu cẩn thận đi lên, liếc mắt nhìn Nhạc Phong Nhi một cái, không khỏi nhướn mày.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Chuyện hôm này không được nói cho tiểu thư.”
Lan Như ngớ người ra, nhìn hắn, trong mắt thể hiện suy nghĩ phức tạp.
Hoàng Phủ Cẩn không giải thích nhiều, lập tức đi ra ngoài.
Nàng có chút căm giận thay thuốc cho Nhạc Phong Nhi, lực tay không nhỏ, dù là đang hôn mê, Nhạc Phong Nhi cũng bị đau mà rên rỉ.
Giọng nói của Hoàng Phủ Cẩn truyền đến, “Lan Như, nhẹ tay với Nhạc cô nương một chút. Dù sao nàng ta cũng là muội muội của Nhạc tướng quân.”
Lan Như không cam lòng dạ một tiếng, càng nhận định điều gì đó.
Tô Mạt dẫn người đến thăm Doãn Thiếu Đường, rất nhanh đã quay về, vừa về liền phát hiện không khí có phần kỳ lạ.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn giống như trước, không có gì thay đổi, Lan Như lại cắn môi bộ dạng tức giận, nàng hỏi có chuyện gì xảy ra, Lan Như lại nói không có gì.
Nàng đoán chắc chắn có liên quan tới Nhạc Phong Nhi.
Mà sắc mặt Nhạc Phong Nhi hình như tốt hơn rất nhiều, đã đồng ý ăn cơm, cũng phối hợp thay dược uống thuốc, hơn nữa tâm trạng hình như rất tốt.
Cũng không còn khóc sướt mướt nữa.
Cũng chỉ là một thời gian ngắn, chẳng lẽ là đổi tính rồi?
Cứ như thế qua hai ngày, mấy người Tô Mạt liền hội họp lại với huynh muội Thẩm Tam, đoàn người cùng nhau tiếp tục lên đường.
Ngụy An Lương biết mấy người Tô Mạt bị tập kích, cũng vô cùng quan tâm, hơn nữa còn phải người của bang giúp Tô Mạt âm thầm điều tra.
Mấy ngày sau, đoàn người đi vào địa phận Tô Châu, đi vào thành Bàn Môn Thủy.