Thẩm Tinh Tinh vừa thấy Tam ca bình thường vẫn yêu thương mình vậy mà lại đứng về phía kẻ địch, quả thật là làm nàng ta bị tổn thương.
Nàng ta nhịn không được muốn khóc, tức giận đến xanh mặt, “Thẩm Trung, ngươi là tên hỗn đản, ta muốn nói cho phụ thân ngươi bắt nạt ta.”
Nói xong liền dậm chân quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Tam vội vàng nói cáo từ với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, “Thỉnh hai vị xem xét việc tại hạ mời hai vị cùng đồng hành, muội tử thật sự không hiểu chuyện, chẳng là bản chất tính tình của muội ấy cũng rất lương thiện. Xin cáo từ trước.”
Nói xong vội vàng đuổi theo.
Không lâu sau, Thẩm Tam lại sắp xếp quản gia tới giải thích với Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn, hơn nữa còn dâng hậu lễ, mời bọn họ đến ở bên đó.
Chuyện Tô Mạt hợp tác với lão gia tử, mấy người Thẩm Tam đều biết, tất nhiên càng thêm cung kính với bọn họ.
Hơn nữa Thẩm lão gia còn thường xuyên nhắc tới tên Tô Mạt, nói nàng là một nữ hài tử hiếm có, giỏi văn giỏi võ, là người làm đại sự.
Tự nhiên con cháu Thẩm gia đều tò mò về nàng, có người kính nể, có người không tin, tóm lại đều là muốn gặp qua một lần.
Thẩm Tam nghĩ rằng nếu mình cùng mấy người Tô Mạt quay về nhà, đến lúc đó để đám huynh để nhìn xem, vậy tự nhiên bản thân hắn nước lên thuyền cũng lên rồi.
Kế hoạch của Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đã sớm có một bước này rồi, cho nên cũng giả bộ từ chối.
Ngày hôm sau, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn dẫn theo Lưu Vân tới thăm Doãn Thiếu Đường.
Ai ngờ thương thế của Nhạc Phong Nhi lại nặng hơn, liên tục kêu thảm.
Lan Như đã kiểm tra vài lần, nàng ta vẫn không có chuyển biến tốt hơn, Tô Mạt vừa tới gần, cả người nàng ta liền run rẩy.
Tô Mạt tất nhiên biết tính toán nhỏ nhặt của nàng ta, đơn giản là muốn đơn độc ở cùng Hoàng Phủ Cẩn.
Dù sao chuyện này sớm muộn cũng sẽ có, nàng cũng không thể không cho Hoàng Phủ Cẩn quan tâm tới Nhạc Phong Nhi, càng không thể ngăn Nhạc Phong Nhi nói bậy.
“Cẩn ca ca, muội đi cùng Lưu Vân Lưu Hỏa, huynh và Lan Như ở nhà chiếu cố Nhạc Phong Nhi đi.”
Để nữ hài tử ở lại, có một số việc sẽ thuận tiện hơn.
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng không muốn, nhưng cũng không có cách nào khác, thấy thương thế của Nhạc Phong Nhi quả thật là nặng hơn, đành phải đáp ứng.
Lan Như dựa theo phương thuốc của Hoàng Phủ Cẩn đi sắc thuốc, Hoàng Phủ Cẩn vận công khử độc cho Nhạc Phong Nhi.
Độc trong người nàng ta tuy không thể khử hoàn toàn, đó là do độc dược đặc biệt, cũng không phải do bọn họ không dốc sức.
Cơ thể Nhạc Phong Nhi mềm yếu, không có khí lực ngã vào vai hắn.
Hoàng Phủ Cẩn đỡ nàng ta nằm xuống, nàng ta lại bắt lấy tay Hoàng Phủ Cẩn, ôm lấy tay hắn khóc lóc: “Vương gia, Phong Nhi, có phải là là Phong Nhi không thể tốt hơn đúng không?”