Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1809

Trong đó có một thanh niên dung mạo bình thường, cười ngây ngô nói phải về nhà nấu cơm cho mẫu thân, trên đường đi hắn rẽ vào một ngõ nhỏ, ở đó có người đang đợi hắn, bọn họ trao đổi với một lúc.

Một người khác đi vào sân sau của một tòa viện nhỏ, báo cáo sự tình cho A Lý.

A Lý vỗ vai hắn, "Nói với Tiểu Hắc, hắn làm không tệ, bảo hắn cẩn thận một chút."

Sau đó phân phó thêm một chút, rồi cải trang, đến bến tàu xuôi thuyền về phía nam.

Lần này thuyền đi một đường thông suốt, Tô Mạt cũng không vội vàng, giống như đang du ngoạn sơn thủy, không hề có nửa điểm giống như đi báo thù.

Buổi tối nàng cũng không để lão Lâm thắp đèn đi tiếp, ngược lại hoặc là tìm thôn xóm, thị trấn ở gần đó nghỉ ngơi, hoặc là dừng thuyền bên bờ, qua đêm trên thuyền.


Nâng cốc ngắm trăng hóng mát nghe gió.

Ngoại trừ Lan Nhược, ngay cả Lưu Vân cũng cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn, tiểu thư không phải là người như vậy, hơn nữa nếu thật là người như vậy thì cũng không cần báo thù gì nữa.

Chỉ có cách giải thích duy nhất là tiểu thư vô cùng bi thương, tự trách, nên làm ngược lại bình thường, không hề để ý gì đến mục đích ban đầu.

Hắn sợ Tô Mạt giấu trong lòng nhiều chuyện sẽ hại thân thể, lại không dám tùy tiện góp lời với Hoàng Phủ Cẩn.

Lại sợ Lưu Hỏa và Lan Như cười, bản thân trước đây luôn có nguyên tắc hiện giờ lại không có chủ ý gì, cho nên chỉ có thể tìm Lan Nhược để thương lượng.

Bởi vì Lan Nhược sẽ không cười hắn, cũng sẽ không đem chuyện hắn cũng có lúc không bình tĩnh ra nói với người khác.


Lan Nhược nghe xong băn khoăn của hắn, vậy mà không hề keo kiệt cho hắn một nụ cười tươi tắn: "Có một số người khiến cho người khác không thể nhìn thấu. Tiểu thư là người như vậy."

"Nhưng trước đây ta không thấy tiểu thư khó hiểu như vậy." Lưu Vân có chút thất vọng, cảm thấy chính mình mấy năm nay có phải là quá an nhàn hay không, năng lực đã kém đi.

Lan Nhược nhướng mày, "Dù sao vẫn luôn có người dù thái sơn có sập trước mặt thì sắc mặt cũng không thay đổi, cho dù chuyện có lớn đến đâu cũng vẫn có thể nói cười rôm rả, tuyệt đối không để cho người khác nhìn ra."

Nhìn ra thì có ích lợi gì?

Khiến cho địch nhân vui mừng? Để cho người thân lo lắng?

Một điểm tốt cũng không có.

Lưu Vân thở dài: "Trước đây thiếu gia chúng ta cũng là như vậy, nhưng mà hiện giờ không như vậy, chỉ sợ là đã bại bởi tiểu thư rồi."

Khi đó Hoàng Phủ Cẩn một mình gặp phải mười vạn quân địch nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, dù có khả năng sẽ thất bại thảm hại, thậm chí là sẽ mất mạng, đều không hề lo sợ.