Không để ý đến nha đầu đang hét đến khản giọng, Kim Kết không có chút thương cảm, nhìn nàng bị người kéo xuống.
Xử lý xong nha đầu kia, nàng quay đầu lại nhìn hai tỷ muội Nhạc gia, bật cười một tiếng không rõ cảm xúc: "Suy tính của hai vị nghĩ bằng chân cũng biết, đơn giản là muốn cướp vương gia của Mạt nhi, muốn bay lên làm phượng hoàng, thậm chí muốn gây chia rẽ quan hệ giữa vương gia và Mạt nhi, sau đó hai người muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, hừ, thật không biết lượng sức mình!"
Thật là không biết xấu hổ!
Tình cảm của vương gia và Mạt nhi dễ dàng bị người lòng dạ hẹp hòi phá hoại sao?
Nếu là như vậy, sao có thể trải qua nhiều năm gian khó trước đây chứ.
Nếu tỷ muội Nhạc gia đã sớm ở bên cạnh vương gia, vậy vì sao vương gia năm đó không để ý đến các nàng? Lại lựa chọn tiểu thư?
Nếu đã chọn tiểu thư, đã nói lên rằng vương gia không có chút tình cảm nam nữ nào .
Các nàng không biết tự lượng sức mình, thật là buồn cười, đáng tiếc.
HIện giờ lại muốn nhảy ra tìm chỗ đứng cho mình, thật là quá đáng!
"Hai vị Nhạc cô nương, đi đường cho tốt. Nếu vương gia không có chuyện gì, chúng ta sẽ không quấy rầy hai vị, nếu như vương gia có chuyện gì, hai vị...."
Nàng khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Kỳ thật hai người không biết, tiểu thư chúng ta từ trước đến giờ chưa bao giờ là người hiền lành. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu như người đụng đến ta, thì khẳng định sẽ đuổi tận giết cùng. Nhị vị không cần nghĩ nhiều..."
Nói xong, nàng xoay người dẫn theo nha hoàn bà tử đi về phía nhà bếp.
Nhạc Lâm Nhi và Nhạc Phong Nhi khi đến khí thế hừng hực, vậy mà lại rơi vào kết cục hiện giờ.
Vốn tưởng rằng vương gia uống canh của mình, mình lại khoe với nàng ta, khẳng định Tô Mạt sẽ làm loạn một phen, nói không chừng còn giận dữ đùng đùng đến tìm vương gia cãi lộn như một người đàn bà chanh chua.
Nếu như vậy, thì mục đích của các nàng đã đạt được, vương gia sẽ chán ghét Tô Mạt, mọi người sẽ nói nàng không hiểu chuyện, sẽ khinh thường nàng ta.
Nhưng nào biết được, vậy mà nàng ta không hề tức giận, ngược lại giống như đang xem các nàng diễn trò.
Nhạc Phong Nhi kéo tay áo của muội muội, vội vàng hỏi: "Lâm nhi, giờ phải làm sao đây?"
Nàng không muốn vất vả mới vào được vương phủ mà giờ lại phải đến thôn trang, tuy ở thôn trang cũng tốt, mọi người sẽ chiếu cố nàng, nhưng nàng không muốn đi.
Lúc trước vương gia đã muốn đưa các nàng đến thôn trang, các nàng sống chết không chịu, cầu xin Diệp Tri Vân mới được phép ở lại.