Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1605

Thu Hà nói: "Tiểu thư không có ở đây, mau đến tìm lão phu nhân và lão gia đi."

Trong nhà hiện giờ có thể trấn áp được Tô Trì, ngoài Tô Mạt ra thì chỉ có lão gia cùng lão phu nhân, Nhị thiếu gia và các tiểu thư khác đều không làm gì được.

Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, nói khẽ: "Chúng ta đến xem thế nào."

Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy eo nhỏ của nàng, hai người dùng khinh công nhanh chóng đi đến Đông viện.

Hai người đứng ở trên nóc nhà, trong viện treo rất nhiều đèn lồng khiến trong sân rất sáng, nên không ai nhìn thấy họ ẩn trong bóng tối.


Tô Trì uống rượu say mèm, đang chỉ tay vào An Bình mà mắng, trong lòng là Quan Mị quần áo không chỉnh tề, ngoài ra còn có hai nữ tử ăn mặc lòe loẹt chỉ đạo đám nha hoàn hầu hạ.

Đám nha hoàn bà tử không dám nói lớn tiếng.

An Bình công chúa co rúm lại một chỗ, vẻ mặt tuyệt vọng, nước mắt ràn rụa, Tô Trì lại không hề thương tiếc cho nàng, luôn mắng nàng là thấp hèn.

Nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, hắn càng thêm phát hỏa, tiến lên giơ tay tát nàng một cái khiến nàng ngã xuống đất, "Ngươi thì có gì tốt đẹp, ngươi là ai chứ, dám quản ta? Ngươi có giỏi thì đi cáo trạng với lão hoàng đế đi, để hắn giết ta, sao ngươi không đi đi? Công chúa, công chúa cái rắm, thứ rách nát như vậy đưa ta, tưởng ta hiếm lạ lắm sao?"


Không lâu sau, Tô Việt dẫn theo mấy tên sai vặt đi qua, nhìn thoáng qua, thấy đại tẩu ngã trên mặt đất, nha hoàn bên cạnh muốn đi đến đỡ nàng đều bị đại ca đá văng ra.

Hắn nhíu mày, nhanh chóng đi lên phía trước ngăn Tô Trì lại để cho đám nha hoàn đưa đại tẩu đến chỗ lão phu nhân.

Hai mắt Tô Trì say đến lờ mờ, vừa nhìn thấy Tô Việt, lửa giận càng tăng thêm, hắn đẩy vai Tô Việt, lớn tiếng nói: "A, còn tưởng là ai, thì ra là Nhị thiếu gia. Hiện giờ ngươi giỏi rồi, đứa con hoang như ngươi hiện giờ còn nở mày nở mặt hơn con trưởng gấp trăm lần đi. Lão già coi trọng ngươi, lão bất tử dựa vào ngươi, con nha đầu chết tiệt kia đem việc làm ăn giao cho ngươi xử lý, như thế nào, ngươi hiện giờ cũng coi là đương gia của Tô gia, sao có thời gian rảnh đến chỗ của ta vậy?"

Tô Việt nghe hắn nói liên tục như vậy, đâu có chỗ nào giống người say? Tuy rằng mùi rượu nồng nặc nhưng cũng chỉ là hắn đang lấy cớ.

Tô Việt trầm giọng nói: "Đại ca, huynh hơi quá đáng rồi, dù đại tẩu không phải là công chúa thì huynh cũng không được đánh nàng như vậy."

"A, ngươi đau lòng? Ngươi thượng qua nàng rồi? Ta thấy ngươi cùng nàng ngày thường mắt qua mày lại... Hừ đừng tưởng cho ta đội nón xanh ta không biết, tiểu tạp chủng kia chắc gì đã..."