Tô Mạt nàng khi đã công nhận đó là người đàn ông của mình, thì đó nhất định là nam nhân thích hợp nhất với nàng.
Nàng nhất định sẽ cùng người đó sống đến đầu bạc răng long, đến chết không đổi.
Nếu không chẳng phải là sẽ uổng phí hai đời làm người sao?
"Nhạc cô nương, thỉnh đứng lên. Cô nên thỏa mãn với việc được vào vương phủ đi, không cần vọng tưởng thêm nữa, nếu không sẽ phải tỉnh mộng sớm hơn đấy." Tô Mạt nhàn nhạt nói, cũng không nhìn các nàng nữa, bước ra khỏi sảnh.
Vạt váy trắng của nàng nhẹ nhàng phất qua người Nhạc Phong Nhi, họa tiết hoa sen trên váy khẽ lay động.
Nhạc Phong Nhi đứng dậy nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Mạt, dưới ánh mặt trời, nữ nhân kia tràn đầy tự tin, giống như một nữ vương, hia bên lối đi những cây phong lan rất tốt, nhưng lại giống như quỳ dưới chân nàng ấy.
Không...không... nội tâm Nhạc Phong Nhi gào thét, mình sẽ không dễ dàng thua như vậy!
Kim Kết đi theo Tô Mạt trở về phòng, nàng cười lớn nói: "Tiểu thư, người thật dọa em muốn chết rồi. Em còn tưởng người giữ hộ lại thật. Vừa nhìn thấy đã biết các nàng không có lòng tốt. Ha ha, thì ra tiểu thư còn có chiêu như vậy, hôm nay tiểu thư ung dung thản nhiên như vậy mà lại lộ ra khí phách hơn người. Nô tỳ rõ là...."
"Là cái gì?" Tô Mạt nhìn nàng một cái, Kim Kết rùng mình, ánh mắt này của tiểu thư... quá sắc bén rồi.
Đối với hai người kia cũng không dùng ánh mắt này, sao lại nhìn mình như vậy?
Tô Mạt thản nhiên nói: "Kim Kết, em biết mình sai ở đâu không?"
Kim Kết cắn môi, không biết rằng mình sai ở đâu, Tô Mạt khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Vậy em ở trong phòng tự kiểm điểm mình đi, khi nào biết mình sai ở đâu thì đến tìm ta."
Nói xong, nàng xoay người đến chỗ lão phu nhân.
Mồ hôi lạnh của Kim Kết chảy ròng ròng, không biết đã sai ở đâu, tội nghiệp nhìn theo bóng lưng của Tô Mạt, cắn môi chán nản.
Tô Mạt đến chỗ ở của lão phu nhân, Tô Nhân Vũ cũng đang ở đó, nhìn nàng tới mọi người đều rất vui, nói chuyện rất vui vẻ.
Thấy nàng không có ý định nói về hai tỷ muội Nhạc gia, Tô Nhân Vũ nhịn không được hỏi: "Mạt nhi, con không định nói gì với cha và bà nội sao?"
Vừa nghe thấy vậy Tô Mạt liền hiểu hai người định nói gì, cười cười nói: "Không biết người nào nói chuyện nhỏ này làm phiền phụ thân và bà nội. Hai nàng tới thì tiếp, ở lại vương phủ, muốn con chiếu cố nhiều, con biết làm thế nào, dù sao cũng không có khó khăn gì."
Chọn được một nam nhân ưu tú, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ để chiến đấu.