Tô Mạt bật cười: “Để họ tâm sự với nhau đi.”
Tô Hinh Nhi chọc nàng một cái, cười nói: “Không sao, muội cũng có người
để tâm sự kìa.” Nói xong nhìn sang một bên, mấy nữ hài cũng nhìn theo,
thấy Hoàng Phủ Cẩn đứng bên cạnh núi giả đang nhìn về phía bên này.
Gương mặt Tô Mạt đỏ ửng lên, cất giọng nói: “A a a, tỷ nói gì vậy, chắc là có chuyện quan trọng, muội đi xem một chút.”
Nói xong liền nhấc váy chạy đi mất.
Tô Hinh Nhi cười rộ lên, tiếng cười vang khắp khu vườn.
Tô Hinh Nhi nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Tô Mạt đến khi biến mất,
khẽ rũ mi xuống, Đại tỷ và Mạt Nhi đã tìm được hạnh phúc, thật tốt. Nàng thở dài, tự biết bản thân mình…. Tự cười chính bản thân, đưa tay đụng
đến bên chân, mấy nữ hài nói muốn đi ngắm hoa, nàng cười nói không, các
nàng liền đi trước.
Nâng làn váy, một mình đi tới bồn hoa bên cạnh, ngồi dưới tán cây hoa đào cạnh núi giả.
Đột nhiên đằng sau núi có tiếng người: “ Một bình rượu, mời tri kỷ, cảnh xuân tháng ba rượu tưới tương tư…”
Tô Hinh Nhi giật mình, nhẹ nhàng xoay người nhìn sang, một nam nhân mặc
cẩm bào xanh ngọc, ôm một bình rượu trước ngực, bên cạnh có vài hũ rượu khác, hắn tựa vào núi giả, áo ngoài bị rượu là ướt, mùi hoa lẫn mùi
rượu, bay khắp nơi.
Nam nhân này vô cùng anh tuấn, chính là A Cổ Thái.
Tô Hinh Nhi thở dài, nghĩ dẫu sao trời cũng đang còn lạnh, hắn như vậy sẽ bị bệnh mất.
“A Cổ Thái sư phụ.” Tô Hinh Nhi lên tiếng gọi hắn.
Ánh mắt A Cổ Thái mông lung, hơi híp mắt lại nhìn, trời xanh cây xanh,
hoa đào nở rộ, trước mắt là một thiếu nữ mặc bộ quần áo màu hoa hải
đường, kiều nhan như hoa, đang ân cần nhìn mình.
Bộ dạng kia… Lòng hắn run lên, mình đang nằm mơ sao? Nàng sao có thể
quan tâm tới mình? Hơn nữa còn mặc bộ quần áo rực rỡ như vậy, đã bao
nhiêu ngày không nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, nàng đã từ bỏ những bộ quần áo kia, chỉ mặc màu lam và trắng, mộc mạc như một cái bóng.
Cái tên đó được giấu ở trong lòng, nghĩ đến rất nhiều nhưng hắn không
dám nói ra, dù có say rượu hắn cũng không dám đường đột nàng.
Nàng là một cô gái đoan trang, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lầu bầu nói: “Hôm nay là ngày vui, nàng…. Không cần để ý đến ta….”