Sau khi ăn uống no say Diệp Tri Vân muốn trở về vương phủ, trước khi đi
ông nhìn Tiêu Vũ Lâu và nói: “Ngươi hãy sớm rời kinh thành đi.”
Tiêu Vũ Lâu hành lễ với ông, Diệp Tri Vân khoát tay một cái, cũng không nói gì nhiều, dẫn theo Lưu Vân và Lưu Hỏa rời đi.
Tiêu Vũ Lâu nhìn theo hướng ông đi, mí mắt hơi rũ xuống che đi ánh mắt
phức tạp, sau đó quay sang Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt cười nói: “ Chúng tôi cũng nên sớm rời khỏi kinh thành, xin phép về chuẩn bị. Trước khi đi,
sẽ không tới cáo từ hai người. Sau khi rời kinh thành, hai người có kế
hoạch gì không? Nếu chưa có nơi ở, tôi muốn mời hai người tới Xuyên Đô
một chuyến.”
Trước mắt đó là đại bản doanh của hắn.
Hai người nói cảm ơn, Tô Mạt đưa ấn tín của Các chủ Thái bình các cho
hắn, Tiêu Vũ Lâu do dự một chút rồi cũng nhận lấy, cười nói: “Vậy tạm
thời tôi sẽ giữ nó. Về phần nhân thủ, nếu muốn đi theo hai vị thì không
cần phải trở về.”
Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, “Tề vương phải cẩn thận với người của
Quân gia, ngoài ra, mọi người ở đây vẫn còn nguy hiểm nên nhanh chóng
rời khỏi đây là tốt nhất.”
Hoàng Phủ Cẩn nói cảm ơn, Tiêu Vũ Lâu chắp tay hành lễ: “Được rồi, hai
vị, hy vọng có thể được uống rượu mừng của hai người!” Cười cười xong
liền cáo từ, dời đi cùng đám người Lưu Hoa.
Tô Mạt kể qua mọi chuyện cho Tô Nhân Vũ và mọi người nghe, không muốn để cho lão tổ mẫu và các tỷ tỷ phải lo lắng.
Tô Nhu Nhi kéo tay muội muội, tất cả những cảm kích hóa thành nụ cười cùng nước mắt, “Mạt Nhi…”
Tô Mạt ôm lấy đại tỷ, “Tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tô Nhu Nhi gật đầu một cái: “Cảm ơn muội, muội cũng phải hạnh phúc.”
Mấy ngày sau Tần Nguyên Quân tỉnh lại, hắn nhìn cảnh sắc mọi nơi, cảm thấy giống như đã qua mấy đời, vội vàng bái tạ.
Tần phu nhân và Tần đại nhân càng thêm cảm kích, liên tục nói cảm ơn với lão phu nhân và Tô Nhân Vũ.
Lão phu nhân cười nói: “Được rồi được rồi, quả là tổ tiên phù hộ, là phúc khí của nhi tôn.”
Tần phu nhân đỡ bà, cười nói: “Lão phu nhân, vậy nhà chúng tôi muốn đòi người đứa con dâu.”
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, khiến khuôn mặt Tô Nhu Nhi đỏ rực,
nghiêng đầu tránh né, Tần Nguyên Quân thì vui vẻ nhìn nàng, những tiếng
cười thiện ý liên tục vang lên.