Hoàng Phủ Giới suy nghĩ một chút, gật đầu một cái coi như là đáp ứng, sau đó nhìn bọn họ đi xa.
Hắn nghĩ thầm: “Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Tại sao nhị ca lại không vội cứu phụ hoàng ra ngoài.”
Đảo mắt đã đến tháng giêng, năm này trong cung phát ra lệnh cấm, bởi vì
long thể của Bệ hạ không tốt, yêu cầu các nơi trong kinh thành giảm bớt
vui chơi, cũng không được tổ chức du ngoạn có quy mô lớn, tất cả đều
phải an phận ở nhà.
Hơn nữa ban đêm cũng có lệnh cấm đi lại.
Trong đêm khuya đoàn người của Tô Mạt lặng lẽ vào cung, theo chỉ dẫn của Diệp Tri Vân, tìm được đường vào cung.
Địa cung nằm ngay dưới chân của lãnh cung, ngoài một cửa bí mật hoàng đế hay ra vào, còn có hai cửa khác, bởi vì Diệp Tri Vân cũng tham gia xây dựng, hơn nữa lúc đó hoàng đế muốn chôn sống ông bên trong, cho nên ông vô cùng hiểu rõ nơi này.
Cơ quan từ từ mở ra, phát ra tiếng lạch cạch, lập tức một luồng hơi ẩm
lẫn mùi nấm mốc bốc lên. Hoàng Phủ Cẩn dùng nội công, đánh tan luồng
khí, sau đó dẫn đầu tiến vào.
Đầu tiên là một hành lang rất dài, hai bên vách tường là đèn dầu, do có
không khí đi vào nên tự sáng lên, phát ra những tia sáng yếu ớt.
Diệp Tri Vân dặn trước: “Cẩn thận, trong này có rất nhiều cơ quan.”
Tên độc, khí độc,… không cẩn thận, sẽ chết không có chỗ chôn.
Đi vào hầm mộ luôn khiến người ta sợ hãi, lúc nào cũng phải đề phòng
nguy hiểm, bọn họ có Diệp Tri Vân dẫn đường nên cũng nhẹ nhõm được phần
nào.
Tô Mạt ước chừng bọn họ đã được nửa canh giờ, đường đi càng ngày càng
dốc xuống, đoán chừng là đang ở phía dưới cũng Càn Thanh và cung Khôn
Ninh, nhưng hình như lại lệch đi một chút, đi qua từng cánh cửa đá, đột
nhiên trước mắt bỗng nhiên sáng lên, đèn đuốc sáng rực, trang hoàng đẹp
đẽ, khiến người ta muốn mù mắt.
Phía trước là một cung điện rộng lớn dưới lòng đất, trang hoàng xa hoa, cực kì đẹp mắt.
Vết sẹo trên mặt Diệp Tri Vân co rúm lại, nữ đế khi còn sống rất tiết
kiệm, khi nàng làm hoàng hậu, hoàng đế đã giữ nàng trong một chiếc lồng
vàng vô cùng sang trọng, sau khi nàng chết, tất cả đều được đưa xuống
đây.
Tim của ông không khống chế được mà bắt đầu đau đớn, giống như bị ai hung hăng bóp vỡ.
Tô Mạt thấy ông hô hấp dồn dập, vội vàng tiến đến hỏi thăm, Diệp Tri Vân lắc đầu một cái, “Không có gì phải lo, bày trận đi, nhanh chóng rời
khỏi đây.”
Tô Mạt vung tay lên, mấy người áo đen liền mang Tần Nguyên Quân đang hôn mê lên phía trước.