Nàng không muốn Tĩnh thiếu gia, gia đình của nàng phải chịu bất cứ tổn thương gì, nàng sẽ không trực tiếp đối đầu với địch khi chưa chắc chắn, không đáng giá.
Hôm nay nàng đã biết được thế lực ẩn nấp trong bóng tối, ngoại trừ hoàng đế, còn có Lưu Tương, Tả Minh Thụy, Vu Hận Sinh, hiện tại những thế lực này đã hiện rõ trước mặt nàng, nàng không hề cảm thấy đáng sợ chút nào.
Trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn trước rất nhiều.
Nàng kéo cánh tay của Diệp Tri Vân, nhẹ nhàng nói: “Con ở trong cung buồn muốn chết, trừ ngẩn người ra thì không có gì làm.”
Nhớ tới việc nàng bị hoàng đế giam lỏng, lại bị Tả Minh Thụy giam lỏng cùng hoàng đế, trong lòng Hoàng Phủ Cẩn căng lên, hắn âm thầm hạ quyết tâm, không bao giờ để cho Mạt Nhi phải chịu tổn thương nữa.
Tả Minh Thụy khiếp sợ nhìn quanh thân Hoàng Phủ Cẩn đang tỏa ra khí tràng cường đại, khiến hắn hô hấp cũng trở nên khó khăn, chứ đừng nói đến việc ngăn cản họ lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đi ra ngoài.
Tả Minh Thụy cũng biết, lần đàm phán này hắn thua, mục đích của Diệp Tri Vân, nói đúng hơn là những người ở giữa, bọn họ vì ổn định lực lượng triều đình, bọn họ không loạn, thì mình và Diệp Tri Vân có đấu thế nào, cũng sẽ không nhiễu loạn được trật tự thiên hạ.
Hắn phiền não đứng dậy.
Tô Mạt có thể rời khỏi cung, mọi người rất vui vẻ, Hoàng Phủ Cẩn đã phái người đến Tô gia thông báo, mà Diệp Tri Vân cũng nể mặt Tô Mạt, chưa về Tề vương phủ, trực tiếp đến phủ Tô quốc công.
Tô Mạt không nghĩ tới sẽ có nhiều người ra đón nàng như vậy, trừ phụ thân của nàng, đại tỷ, Tô Hinh Nhi, Nhị ca, còn có khá nhiều người, thậm chí nàng không nhớ hết tên.
Dáng người Tô Nhân Vũ vẫn cao lớn như cũ, chẳng qua là gầy hơn nhiều, tinh thần vẫn còn tốt, tuấn lãng như cũ, nhìn thấy Tô Mạt, ông cười thật vui vẻ, ôm nàng vào trong ngực.
Mạt Nhi dựa vào ngực ông, không nhịn được lệ ướt hốc mắt, “Cha, con đã về, người có khỏe không?”
Tô Nhân Vũ ôm chặt nữ nhi, bảo bối của hắn và Doanh Nhi, nàng có tất cả những ưu điểm của Doanh nhi,…..
Ông gật đầu một cái, “Cha rất tốt, để cho Mạt Nhi phải ủy khuất rồi.” Nếu như không có Mạt Nhi, cái khoảnh khắc ông biết Doanh Nhi do hoàng đế hại chết, ông như chết lặng, không thể chịu được.
Hắn đang suy nghĩ, thù của Doanh Nhi ông nên làm gì? Đã từng nói “Cùng người thề nguyện, sống chết có nhau. Nắm tay cả đời, bên nhau đến già.” Mà nay, cô đơn một mình.
Chương 1507:
Tô Mạt cảm thấy cha mình đang chìm đắm trong đau thương, nàng cười lên, an ủi ông: “Cha, hôm nay là ngày vui, người khóc cái gì? Con rất nhớ mọi người, mau đến gặp tổ mẫu.”
Nàng cũng lần lượt ôm lấy các tỷ muội cùng Nhị ca, cả nhà đều nước mắt quanh mắt.
Kim Kết cùng Thủy muội khóc bù lu bù loa, Kim Kết xông lên, ôm lấy Tô Mạt: “Tiểu thư, đại kết tử nhớ người muốn chết. Ô ô, người mà không về, đại kết tử nhất định sẽ đi tìm người ….”
Tô Mạt lần lượt an ủi các nàng, thay nàng lau nước mắt.
Không thấy đại ca Tô Trì đâu, ngược lại An Trữ công chúa lại ở bên cạnh. Tô Mạt vội vàng tiến lên hành lễ, đối với công chúa, ở lại Tô gia cũng có chút thua thiệt, Tô Trì đối với nàng có chỗ không tốt.
Ngược lại An Bình lại vui vẻ thay nàng, nghênh đón nàng trở về.
Tô Mạt quay đầu nhìn Thủy muội bởi vì nức nở, nước mắt đọng lại trên mi mắt kết lại thành một lớp sương, nàng mặc ít áo, có vẻ không chịu được hàn khí tháng chạp.
Nàng sợ cả nhà đông lạnh, để cha dẫn cả nhà vào bên trong, bọn họ đi đến chỗ tổ mẫu.
Tô lão phu nhân thân thể ngày càng yếu, vẫn cậy mạnh, nghe tin Tô Mạt về, trông trái trông phải, không đợi được nữa liền sai Trương ma ma đỡ nàng xuống, muốn đi ra sân.
Trương ma ma nói trời quá lạnh, vẫn là ở trong nhà chờ, lại phái người đến giục, rốt cuộc lão gia cùng Tô Mạt cũng đến cửa, chân mày lão phu nhân mới dãn ra, nở nụ cười.
Tô Mạt như cơn gió vọt vào nhà, bọn nha hoàn vui vẻ thỉnh an nàng, lại giúp nàng cởi bỏ áo khoác ngoài, “Lão phu nhân đã chờ lâu rồi ạ.”
Tô Mạt xông vào nội thất, kêu lên: “Tổ mẫu, Mạt Nhi đã trở lại.”
Nàng tiến lên, quỳ xuống trước giường, tựa đầu gối lên tay lão phu nhân.
Tô lão phu nhân lệ rơi đầy mặt, liên tục nói tổ tông phù hộ, nàng giùng giằng muốn dậy, Trương ma ma liền để gối cho nàng dựa vào.
Lão phu nhân ôm Tô Mạt, “Mạt Nhi ngoan, mau dậy để cho tổ mẫu nhìn ngươi thật kỹ.”
Trước ngày hôm nay, tổ tôn các nàng luôn nghi ngờ tính toán, phòng bị lẫn nhau, nhưng các nàng đã học được cách tha thứ, cùng sinh cùng tử, chân chính trở thành người một nhà.