Tô Nhân Vũ khó hiểu, nhưng vẫn quỳ xuống: “Thỉnh Bệ Hạ chỉ điểm.”
Giọng nói của Hoàng đề giống như từ nơi xa vọng lại: “Từ trước đến nay ngươi
đối với trẫm luôn có ý định khác, muốn khôi phục lại tiền triều, ngươi
có dám thừa nhận?”
Tô Nhân Vũ thẳng lưng, lạnh nhạt nói: “Lòng
thần ngửa mặt không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, vì nước
vì dân, trung quân đền nợ nước, chưa từng làm việc gì có lỗi với Bệ Hạ.”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Vậy sao?”
Sống lưng Tô Nhân Vũ vẫn thẳng, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế cao cao tại thượng:
“Chuyện Tống Hoài An mưu phản, thần sơ sót, quả thật là có tội. Nhưng
thần chưa từng cùng hắn có bất kì giao dịch gì. Những bức thư trắng kia
nhất định là hắn phái người hãm hại thần.”
Hoàng đế nói: “Trầm không nói đến mấy bức thư, chỉ hỏi ngươi, trong chiến dịch Tiểu Long Vu năm ấy, ngươi có gì muốn nói không?”
Tô Nhân Vũ giật mình, những kỉ niệm năm xưa kéo về, đó là chuyện mười mấy
năm trước, khi đó Doanh Nhi vẫn còn sống, vẫn ở cạnh bên người ông, làm
bạn với ông khi ông chỉ là gã sai vặt trong lều chủ soái.
Hắn chậm rãi lắc đầu một cái, “Xin Bệ Hạ chỉ điểm.”
Hoàng đế hừ lạnh nói: “Trẫm nhắc nhở ngươi một câu, ngươi từng nói qua chỉ
đợi đao thương nhập khố, mã phóng Nam sơn, đồng quy núi rừng, thích ý
tiêu dao.” (đao thương nhập khố, mã phóng nam sơn: ý nói thiên hạ thái
bình, không còn chiến tranh.)
Tô Nhân Vũ lập tức nhớ lại năm đó,
sau khi dành được thắng lợi, ông cùng Doanh Nhi dắt ngựa đi dạo bên bờ
sông, ông thâm tình ônm lấy nàng, nói với nàng câu nói đó, hy vọng có
thể cùng nàng quy ẩn núi rừng, không màng tới thế sự, bồi thường nàng
thật tốt.
Khi đó nàng chỉ dịu dàng cười nhẹ, lắc đầu một tiếng,
mang theo một chút thất vọng: “Tướng quân, thời cuộc bây giờ, trừ phi tự lập Vua, nếu không làm sao đất nước được yên bình?”
Ông toàn thân chấn động, ngửa đầu nhìn Hoàng đế.
Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, sắc mặt tối lại: “Ngươi đã nghĩ ra.”
Tô Nhân Vũ không khỏi rơi mồ hôi lạnh, ngày đó ông và Doanh Nhi dắt ngựa đi dạo, xung quanh căn bản không có ai, vì sao …………
Hoàng đế đã biết.
Tô Nhân Vũ chậm rãi gật đầu: “Thần đã nghĩ ra, nhưng đó chỉ là một câu cảm khái, thần cùng Tô gia tận trung vì nước, chưa từng có hai lòng. Thần
sống ở nhà quan, nhưng không được trọng dụng, nếu không phải được Bệ Hạ
thưởng thức, thần chỉ là một tên xoàng xĩnh. Thần ngày đêm nhớ đến ân
huệ của Bệ Hạ, không dám có chút lười biếng, chỉ mong quốc thái dân an,
giang sơn của Bệ Hạ mãi mãi bền vững.”
Ông dập đầu trên nền đất,
cố nén lệ nóng, công thần cũng được, gian thần cũng thế, quay đầu lại
tất cả công danh đều không còn gì.
Ông dùng nửa đời để trả ơn Bệ Hạ, như vậy là đủ rồi.