Tô Mạt cũng nổi giận, “Không được, ta không thể để con trai của ta làm hoàng đế.”
Bóp chết tuổi thơ tự do của hắn, nàng cũng không muốn con trai đổi lấy hạnh phúc cho mẫu thân mình, chẳng lẽ để cho hắn bất hạnh, tương lai còn hận nàng?
Để hắn trở nên hẹp hòi ích kỷ, ăn năn hối hận? Nghĩ rằng mẫu thân không thương hắn, không cần hắn?
Vậy cũng không được!
Diệp Tri Vân hừ lạnh nói, “Vậy để cho hắn sinh con cùng người khác cũng được!”
Tô Mạt giậm chân một cái, lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn rời đi.
Tiêu Vũ Lâu khu động xe lăn, thân thể lại đuổi theo cực nhanh, chặn bọn họ,
cười nói:“Tô tiểu thư đừng nóng giận, có chuyện cần thương lượng. Sư phụ chẳng qua là cố ý chọc giận ngươi.”
Tô Mạt xoay người lại, nhìn
Diệp Tri Vân lớn tiếng nói: “Diệp lão nhân, ta rất tôn trọng ngươi,
không có ngươi sẽ không có Tĩnh điện hạ, ngươi bảo vệ hắn, nuôi hắn lớn, cho hắn sự yêu thương mà cha mẹ cũng không thể cho. Nhưng nếu ngươi
thương hắn, ngươi sẽ không thể ích kỷ ép buộc hắn như vậy. Nếu ngươi
nuôi hắn lớn, để ngày này có thể ép hắn, vậy ngươi cùng những người kia
lợi dụng hắn, người ức hiếp hắn có gì khác nhau?”
Mày
Diệp Tri Vân nhăn lại, phủ nhận nói: “Ta không muốn ép hắn, chẳng qua là nam nhân, sẽ phải đảm đương, có một số việc, nhất định đối mặt, sẽ phải đối mặt. Đương nhiên, ta cũng không ngăn hắn, hôm nay hắn đi theo
ngươi, về sau cùng Diệp Tri Vân ta, cùng tất cả đồ đệ của ta, chắc chắn
ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn có một chút quan hệ. Chúng ta sẽ không ép bức hắn, tất cả mọi chuyện, chúng ta cũng sẽ tự mình đến đối mặt, tự
mình đến giải quyết. Các ngươi đi đi!”
Diệp Tri Vân xoay người, đứng khoanh tay, gió tháng năm, mang theo một chút khô nóng, cuốn lấy vạt áo hắn, bay phất phới.
Tô Mạt cảm giác được thân thể Hoàng Phủ Cẩn khẽ run.
Nàng biết, hắn chịu đựng dằn vặt, không thể phụ lòng nàng, lại không thể có lỗi với cha nuôi cùng các huynh đệ.
Bởi vì hắn là nam nhân, sinh tồn ở cung đình, cho nên hắn nhất định thường
xuyên xảy ra chuyện, nhất định cuộc đời của hắn không tầm thường.
Nàng nắm chặt tay hắn, hơi thở dài, nói với Diệp Tri Vân: “Diệp lão nhân,
ngươi sẽ không nghĩ rằng chúng ta là người trẻ tuổi ức hiếp lão nhân,
cho nên dùng lời ép buộc chúng ta. Chúng ta không thể xin lỗi ngươi,
cùng lắm thì đem tính mạng trả lại cho ngươi đi.”
Tiêu Vũ Lâu lắc đầu, cười nói: “Kính xin các vị không cần lại hành động theo cảm tình, mọi người đều không muốn giận dỗi.”
Tô Mạt nhìn hắn ánh mắt tức thời sáng lên,"Tiêu công tử, nếu không đến lúc đó ngươi tới làm hoàng đế, cứ nói ngươi là hoàng tử của tiên hoàng, dù
sao Vu Hận Sinh có thể nói là hắn, ngươi tại sao không thể. Cứ nói năm
đó ngươi bị mang đi rồi nuôi ở Thái Bình các, ngươi so với hắn càng dễ
tin hơn.”
Tiêu Vũ Lâu lập tức lắc đầu như trống lắc, vô cùng không bình tĩnh nói: “ Cầu Tô tiểu thư bỏ qua cho tại hạ.”
Diệp Tri Vân lập tức nhảy dựng lên, lại ngã mạnh trên mặt đất, Lưu Vân bên
cạnh sợ tới mức vội vàng tiếp được hắn, tảng đá trên mặt đất phát ra
thanh âm đùng, nát một mảnh.
Mạnh mẽ ngã → ngã mạnh