Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1383

Hồ phu nhân ra hiệu cho Tô Mạt cùng nàng đi trong phòng, giao cho Tô Mạt một cái hộp gỗ bình thường, cười cười.

Tô Mạt mở ra, vừa thấy thứ bên trong, nhất thời mừng rỡ :“Đa tạ Hồ phu nhân.”

Hồ phu nhân cười, trên gương mặt bỉnh tĩnh thường ngày lộ ra một tia giảo hoạt : “Ta đã lâu không làm mấy thứ này, ơt nông trường rảnh rỗi nên
động tay chân một chút. "

Giữa tháng tám

Cả kinh thành đều biết Tề Vương sống chết không rõ, lòng người hoảng sợ, u ám bao phủ. Ai cũng tưởng hôn lễ của An Bình công chúa với Tô Trì sẽ giản lượt hết
mức, không ngờ hoàng đế hạ lênh phải làm cực kì long trọng để tăng không khí.


18 tháng 8, ngày tốt mà khâm thiên giám chọn. Hoàng gia bốn phía chúc mừng.

Toàn bộ hoàng thành giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng nhưng binh sĩ tuần tra chỉ có tăng chứ không giảm, khắp mọi ngõ ngach đều có binh lình đi
tuần.

Mấy xe pháo của Vương gia giúp Tô Trì nở mày nở mặt, cả trong lẫn ngoài thành râm ran tiếng pháo.

Tô Nhân Vũ chức cao danh nổi, lại đang là thần tử được bệ hạ coi trọng nên người chúc mừng nối đuôi không dứt, gần như toàn bộ quan lại kinh thành đều mang quà tới.

Càng khiến mọi người bất ngờ là hoàng đế lại
cải trang dẫn người tới uống rược mừng, chúc mừng mấy câu mới về cung.

Hành động của hắn khiến cho những người đoán hắn đang bệnh nặng không
lâm triều nổi tinh thần lộp bộp không yên

Trong phòng Tô Mạt, Kim Kết, Thủy Muội vừa về phủ đang giúp nàng chỉnh trang y phục. Y phụ đen tuyền bó sát người tôn lên làn da trắng dưới ánh nến lung linh mà yêu
mị.

Mọi thứ xong xuôi, nàng ra hiệu để Lăng Nhược ở lại. Nàng cùng A Lí, A Thành với vài thủ hạ khác lần lượt biến mất trong đêm.

Trong thành đề phòng sâm nghiêm, tuần tra chặt chẽ, nhưng mấy người tô Mạt dễ dàng vượt qua như chỗ không người. Nàng nắm rõ địa hình kinh thành, hơn nữa có bộ pháp riêng nên đễ dàng khiến người không phát hiện.

Bọn họ đi vào một ngõ nhỏ. Một cánh tay vươn ra giữ chặt tay nàng. Tô Mạt
cũng nắm lấy cánh tay đó thấp, giọng nói:“Phụ thân đã giữ chân bọn họ.”

Hoàng Phủ Cẩn ôm nàng, phi thân lên bức tường trước mặt, nhẹ như mèo, không có nửa điểm tiếng động.