Nàng mới không tin Tô Văn Nhi vì lấy lòng thái tử, giữ vững thái tử mà không làm mấy trò hèn hạ đó.
Tô Văn Nhi nheo mắt, thề thốt phủ nhận:“Ngươi đừng ngậm máu phun người.”
Tô Mạt lạnh lùng nói:“Sự thật ra sao, ngươi rõ hơn ai hết. Nên nhớ, trên
đời, không có bí mạt nào giấu được vĩnh viễn. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Còn nữa, ngươi cho là một đứa nhỏ có thể giữ được thái tử
sao? Bên cạnh hắn không thiếu nữ nhân. Còn ngươi ? Ôn nhu nhất ? Đẹp
nhất ? Tri kỉ nhất ? Hay độc ác nhất ? Vong ân bội nghĩa nhất ? "
Tô Văn Nhi bị nàng mắng đến mặt mày xanh mét :“Ta, bản, bản lương đệ không so đo với ngươi. Chúng ta đi ! "
Nói xong, nàng cho người giúp Tô Trì đỡ Vương phu nhân. Trước khi đi, Tô
Trì lạnh lẽo nhìn nàng : " Ta khuyên ngươi nên an phận, nếu không, gặp
tai nạn gì, không ai cứu được ngươi. "
Thị vệ đi trước mới mửa cửa đã đứng sựng lại.
Một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới : " Tô Trì, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu còn dám uy hiếp vương phi tương lai của bổn vương,
cẩn thận đầu lưỡi. "
Tiếng Hoàng Phủ Cẩn rất êm nhưng quá lạnh
lùng làm người không dám tới gần, đặc biệt là khi kèm vào đó là khí thế
bá vương. Nó khiến cho người nghe không rét mà run.
Tô Trì đỡ
Vương phu nhân, gáy bà ướt nhẹp. Tất cả đều là nước miếng. Bị Hoàng Phủ
Cẩn cảnh cáo hắn một chút đáp lại cũng không dám, chỉ có thể hận chính
mình kém tài, vội quát thị vệ đi nhanh.
Tô Mạt bật cười : " Tĩnh điện hạ thật oai nha ! "
Biểu tình trong trẻo lạnh lùng lúc nãy hoàn toàn biến mất, ánh mắt trong
suốt nhìn nàng : " Đã tra ra được chỗ ở của Thư Hùng Song Sát .”
Tô Mạt vui vẻ:“Ở đâu?”
Hoàng Phủ Cẩn: " Nàng đoán thử! "
Keo kiệt. Nàng bĩu môi, nghĩ nghĩ : " Đông cung ? "
Hoàng Phủ Cẩn một bộ thất vọng : " Thật không thú vị. Bị nàng đoán trúng rồi ! "