Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1343: Lưu Niên mất, bi thương như nước 02

Diệp Tri Vân ngồi yên một chỗ, nét mặt âm trầm. Vết sẹo trên mặt càng dữ tợn.

Lưu Vân vẻ ngoài bình tĩnh nhưng sâu trong mắt là bi thương cũng cực.

Hai mắt Lưu Hỏa vừa đỏ vừa sung, nhìn là biết khóc rất nhiều.

Tô Mạt ngồi bên cạnh Diệp Tri Vân, tựa đầu vào vai ông ta: “Diệp bá, là
người cho phép Lưu Niên đi bảo vệ hoàng đế, giờ hắn mất, chắc người buồn lắm.”

Diệp Tri Vân Im lặng hệt như một pho tượng, sau một lúc
lâu, mới mở miệng:“Hắn đáng chết, nhưng không thể đột nhiên mà chết, ít
nhất triều đình không thể loạn. Tuy hắn thật đáng chết, nhưng hắn cai
trị thiên hạ này cũng không tệ lắm. Ngay cả...... Hoàng hậu đều … không
bằng, ai giết hắn chết ta không quan tâm nhưng cần phải khiến cho thiên

hạ không loạn, cần phải có một lực lượng cân bằng khác lên thay. Dân
chúng.. không có tội. Gã .. mới đáng chết vạn lần.”

Hận chết hắn , lại còn sai đệ tử yêu quý của mình đi bảo vệ hắn.

Diệp Tri Vân không biết mình hận hoàng đế , hay là hận chính mình .

Hận đã mấy chục năm nay lại cứ như mới ngày hôm qua.

Tô Mạt vỗ vai hắn, ôm hắn: “ Diệp bá, người làm đúng. Nếu là con, con cũng sẽ làm như vậy.”

Trước đây, nàng không có chút tình cảm gỉ với chỗ này, nhưng còn bây giờ…


Nàng có gia đình, có bè bạn, nếu thiên hạ đại loạn, nhưng thứ đó cũng sẽ đảo lộn.

Hai hằng nước mắt Diệp Tri Vân chảy dài:“Là ta vô dụng, không thể bảo vệ nàng ấy, không bảo vệ được bọn họ.”

Tô Mạt nhẹ an ủi : “ Ngài không cần tự trách , tất cả đều trôi qua rồi,
người biết không? Kỳ thật, người chết, cũng không phải thật sự đã chết,
bất quá là biến mất khỏi thế giới này mà thôi. Có lẽ, họ đã đi tới một
thế giới khác, quên đi quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.”

Diệp Tri Vân nhìn nàng, môi run run: “ Con người, thật sự có thể luân hồi sao?”

Tô Mạt gật đầu: “ Thật. Mỗi người khi sinh ra đều có một sứ mệnh. Khi
hoàng thành xong sứ mệnh đó, họ sẽ rời đi, trong mắt chúng ta lại tưởng
rằng họ đã chết.”

Diệp Tri Vân dần dần an tĩnh lại, hắn đột nhiên cười rộ lên, xoa xoa nước mắt:“Ai, để ngươi chê cười.”

Nhiều năm như vậy, hắn luôn cắn răng chịu đựng, giờ lại khóc như đứa con nít, đúng là xấu hổ mà.