Ai biết Tô Văn Nhi lại lắc lắc lại đây, cười đến phi thường quyến rũ : “Tả tỷ tỷ cùng Bùi tiểu vẫn tốt chứ.”
Tả Nghi Lan liếc nàng một cái, áp chế khóe mắt đuôi mày châm chọc, thản nhiên nói:“Rất tốt.”
Tô Văn Nhi cầm khăn lau mặt, bộ dáng mệt mỏi : “Sớm biết trời mát vậy ta
không nên mặc trân châu sam rồi, vải này trời nóng mặc vào thì mát nhưng trời này lại làm người lạnh hơn. "
Nói xong, nàng cố ý kéo áo,
lộ ra bộ quần áo mỹ lệ bên trong nhất, bóng loáng như nước, đúng là trân châu sam, loại vải thượng hạng của Đại Chu, chỉ có trong bảo khố hoàng
gia mới có. Loại vải này mùa hè mặc vào cả người mát mẻ, một chút mồ hôi cũng không thấy.
Vì thái tử sắp đại hôn, nên hoàng đế thưởng cho hắn một bộ, không ngờ hắn lấy đó tặng cho Tô Văn Nhi.
Bùi Bảo Khương không hiểu, nhưng là Tả Nghi Lan không ngốc, có chuyện
gì nàng không biết ? Thái tử tự mình đưa Tô Văn Nhi về Tô phủ, người
trong kinh thành đều nghe phong phanh.
Rượu quá ba tuần, tiếng đán sao du dương ca tụng thái bình thịnh thế.
Hoàng đế thực vui vẻ, tươi cười đầy mặt.
Tô Nhân Vũ ngồi trước mặt hắn, hàn huyên đủ thứ, nói một hồi lại nhắc tới mấy người đại, nhị tiểu thư..
Ông đưa cặp mắt lạnh lẽo nhìn Tô Văn Nhi giống như con bướm cao ngạo, cười
lạnh nói với hoàng đế :“Bệ hạ, trong nhà thần có một chuyện, vốn không
nên nói với người, nhưng thân là thân tử, việc riêng nhiều lúc cũng ảnh
hưởng tới đại cục, thần không thể không bẩm báo bệ hạ.”
Hoàng đế như trước cười :“Ái khanh cứ việc nói.”
Tô Nhân Vũ nói:“Kỳ thật, nhị nha đầu không phải con ruột của thần. Lúc đó, thiếp thất của thần bị sảy thai, đúng lúc thần ở ngoài đường nhặt được
một đứa bé gái bị người vứt bỏ đem về, mẫu thân thần nhân hậu, đưa đứa
nhỏ đáng thương đó cho Dương di nương nuôi, cũng chính là nhị nha đầu
bây giờ. Thần nghĩ nó giờ cũng lớn, cũng nên tìm lại cha mẹ ruột cho nó, không thể dựa vào gia thế nhà mình mà cướp con người khác.”
Hoàng đế sắc mặt cứng đờ, vừa cười đứng lên :“Lão phu nhân lương thiện, ở
Ninh Châu sửa miếu, xây trường, bố thí cháo.. trẫm cũng đều biết. Muốn
nuôi một đứa nhỏ chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi. Chính là ở chung nhiều năm như vậy, giờ chia lìa cũng không cho các ngươi.”