Trận đại hỏa bên
ngoài, Tô Nhân Vũ gào thét rít gầm, nhìn trận lửa đỏ rực trời, xà nhà ầm ầm sập, trái tim hắn lập tức không chịu nổi, đẩy ra mười mấy gia đinh
cản đường, mãnh liệt xông vào, Vương phu nhân thất kinh kêu :“ Lão gia,
lão gia ……”
Một vùng biển lửa, trên đỉnh đầu các thanh xà nhà
không ngừng sụp xuống xuống dưới, hắn nghe thấy tiếng kêu cứu mạng yếu
ớt, đi qua xem lại là một tiểu nha đầu bên người Tô Hinh Nhi, liền hét
lớn:“Hinh Nhi đâu?”
Nha đầu kia trong lòng oán hận chỉ ra vị trí đằng sau của Tô Mạt.
Tô Nhân Vũ tiếp tục đi sâu vào bên trong, một thánh gỗ chảy rực lao đến
phía hắn, hắn dùng đôi tay phát ra luồng khí lức đẩy mạnh thanh gỗ bay
xa.
Đôi tay lập tức bị đốt cháy lớp da ngoài, phát ra mùi cháy khét.
Nhưng ở trong trận hỏa thiêu lớn như này, căn bản không rõ rệt.
Tô Nhân Vũ điên cuồng mà gào thét, lật tìm khắp nơi, trước mắt tới tới lui lui đều là cảnh tượng Cố di nương lúc chết.
Hắn chỉ có ra ngoài một chuyến, trở về nàng đã trở thành một khối thi thể lạnh ngắt.
Hắn không thể chịu đựng thêm việc nữ nhi của hắn sẽ rời hắn đi. Nếu để
chuyện đó xảy ra hắn còn mặt mũi nào đến gặp Doanh Nhi của hắn.
Hắn như kẻ điên, trong miệng gào lên “ Doanh Nhi, Doanh Nhi….”
Trên đất toàn là thi thể của nha hoàn bà mụ, không thấy Tô Hinh Nhi cũng không tìm thấy Tô Mạt.
Bên ngoài Vương phu nhân cũng như phát điên hô hoán hạ nhân nhanh chóng dập lửa cứu hoả, hoàn toàn không còn giữ được vẻ ngày thường đoan trang
cùng trấn tĩnh.
Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư giống như phát ngốc, đứng ở một bên ngơ ngác nhìn.
Đại tiểu thư trên mặt tràn lệ, oán hận nhìn mẫu thân mình, người nữ nhân ác độc này lại chính là nương ruột của mình.
Phút chốc đại tiểu thư thấy tuyệt vọng vô cùng.
Nhị tiểu thư trong lòng lại vui mừng , chỉ là giả vờ làm ra vẻ mặt ngốc thôi.
Bên kia Lâm di nương cùng Dương di nương thấy nữ nhi mình không việc gì,
vốn chỉ làm bộ làm dáng, kết quả thấy lão gia xông vào cứu người, như bị hút vào miệng xà, kia cao lớn bóng dáng lập tức đã không thấy tăm hơi.
Hai vị di nương lập tức ngất đi.
Vương phu nhân âm độc nói:“ Đem các nàng kéo xuống, tránh chướng mắt.”
Hỉ Thước cả người phát run, sắc mặt trắng bệch, cũng suýt nữa chết giấc.
Thế nhưng nàng không biết phu nhân sẽ thay đổi chủ ý, trước thời gian phát
động kế hoạch, phu nhân đã gửi thư căn dặn nàng, mọi chuyện sai bảo rất
rõ, bây giờ sao lại thành ra thế này?