Tuy hắn cũng đọc nhiều sách vở, binh thư, hiểu rõ đạo lí trong đó nhưng làm sao có thể lợi hại được như nhị ca đã từng tham gia hang trăm trận chiến.
Có lẽ, hắn phải đến chức tạo cục giải quyết mọi việc.
Hoàng Phủ Giác nhìn trời, sắp chiều rồi. Nếu hắn liên tục ra roi thúc ngựa,
có lẽ sẽ tới được trạm dịch kế tiếp trước khi trời tối.
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Giác lập tức đi tìm Hoàng Phủ Cẩn. Ai ngờ, không thấy Hoàng
Phủ Cẩn cùng các quan nghị sự mà lại nghịch vải trắng với Tô Mạt cùng
mấy chục cô nương khác thêu hoa.
Thấy hắn tới, Hoàng Phủ Cẩn ngẩng lên bắt chuyện.
Sau khi nghe Hoàng Phủ Giác kể lại chuyện ở chức tạo cục, Tô Mạt nói:“Một
khi đã như vậy, Ngũ ca nên tới đó xem thử. Chỗ này đã có bọn muội.”
Chuyến hành trình này đã khiến Hoàng Phủ Giác tâm tư chết lặng. Ngày nào cũng
thấy hai người thân mật, lời lẽ ngọt ngào, Tô Mạt một cũng bọn muội, hai cũng bọn muội cùng với thái độ chăm sóc ân cần của nhị ca dành cho nàng khiến cho Hoàng Phủ Giác thấy tim mình giống như ngâm trong thùng giấm.
Có lẽ, đây là cơ hội để hắn bình tĩnh hơn.
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu tán thành.
Tô Mạt thấy hắn do dự, cười nói:“Huynh yên tâm, đánh hạ Dã Kê là công của huynh, bọn muội sẽ không quên .”
Hoàng Phủ Giác đỏ mặt, vội đính chính:“Huynh không có ý này. Huynh thấy mọi
người phải vào sinh ra tử mà huynh lại bỏ đi thực sự không nghĩa khí.”
Tô Mạt ngửa đầu nhìn hắn:“Sao lại không được? Không lẽ huynh mốn hoàng
thượng nổi giận hay sao? Huynh nên đi đi, đều là cứu người, vì hoàng
thượng tận trung.”
Hoàng Phủ Giác nghe nàng nói như vậy, nhìn lại vẻ mặt nàng , tim lại đập mạnh, vội gật đầu, từ biệt lên đường.
Hắn vừa đi, Tô Mạt tiếp tục sai người đem vải mua được làm thành khăn tay,
trên mỗi cái khăn thêu một đóa hoa, nhìn cực kì sống động.
Đêm tới, nàng lại tập trung tất cả thị vệ cùng thị nữ, phàm là ai biết viết chữ đều có mặt, viết chữ lên khăn cho nàng.
Thủy Muội nội dung phải viết, nghi hoặc hỏi:“Tiểu thư chúng ta chỉ làm một
ngàn phân, vì sao muốn nói là một ngàn chín trăm chín mươi chín phân
đâu?”
Kim Kết ha ha cười:“Thủy Muội thành thật của ta ơi, đương
nhiên là mê hoặc địch nhân rồi. Làm cho bọn họ không biết chúng ta rốt
cuộc làm bao nhiêu.”
Tô Mạt gật gật đầu, chính là như vậy .
Thủy Muội lại hỏi:“Vậy sao không nói ba ngàn bốn ngàn luôn?”