Hắn bèn lấy danh nghĩa thái tử ra lệnh, bọn họ lại nói Tề vương điện hạ nhận lệnh từ bệ hạ,
còn nói lệnh bệ hạ lớn hơn lệnh thái tử.
Tô Trì hắn nào dễ chịu
thua, bèn bí mật sai người liên lạc Tri Phủ Trần Châu, mượn quân của
Hoàng Chỉ Huy Sứ, tấn công Hải Nhất Đao.
Hoàng Chỉ Huy Sứ là người của tả tướng, thuộc thái tử đảng, dĩ nhiên phục tùng mệnh lệnh .
Tô Trì tin tưởng tràn đầy , kết quả hoàng Chỉ Huy Sứ phái thân tín đến,
chẳng những không cho người nào, ngược lại yêu cầu hắn lấy tịnh chế
động, phục tùng Tề vương chỉ huy, không cần mang danh bất nghĩa gắn cho
thái tử.
Hắn không phục, bèn tận dụng hết mọi khả năng điều binh, Hoàng Phủ Cẩn còn lâu mới tới, hắn nhất định phải chiếm thời cơ.
Vì thế hắn ra lệnh cho các tri phủ Tô Châu lén lút chiêu mộ người, mấy trăm người đánh lên Dã Kê.
Không ngờ rằng, Dã Kê là nơi hiểm yếu, muốn tấn công vào đó – nói dễ hơn làm.
Thời tiết nóng cộng thêm mọi việc không vừa ý làm hắn vô cùng bực bội.
Thị vệ hai bên giơ lá cây lên che nắng cho hắn. Thám tử báo lại: quân địch
không có động tĩnh mà đoàn người của Tề vương cũng không thấy bóng dáng.
Tô Trì hừ lạnh, đến dưới tang cây lật địa đồ ra xem cũng không thu được kết quả gì.
Hắn hầm hừ nói:“Ta không tin Tề vương có biện pháp hay ho gì. Chỗ này hiểm trở như vậy, đi vào còn khó nữa nói gì tới tấn công.”
Tùy tùng bên cạnh thưa:“Thống lĩnh, nghe nói Tề vương võ công cao cường,
khinh công đạp tuyết vô ngân, có thể hay không trực tiếp......” Hắn khoa tay múa chân:“Sưu sưu sưu , bay qua!”
Tô Trì mai mỉa:“Ngươi tưởng hắn là người chim hả?”
Hắn đang nói dở chợt cảm thấy bất thương, ngẩn đầu lên đã thấy vô số tên
nhọn lẫn đá tảng từ trên núi ầm ầm lao xuống. Tô Trì kinh hãi, cho binh
sĩ lui nhanh, mười mấy người chậm chân hồn lìa khỏi xác.
Dẫu sao, Tô Trì cũng chưa bao giờ chính thức ra chiến trường giết giặc. Màn máu
tanh vừa rồi không dọa hắn hoảng sợ nhưng đủ làm hắn nhục nhã vô bờ. Đây là lần đầu lãnh binh của hắn.
Hắn ra lệnh mọi người nghỉ ngơi, chuẩn bị rút về Lai Châu.