Diệp Tri Vân nhìn Tô
Mạt liền cười rộ lên, phá lệ cười vui vẻ, cặp mắt phá lệ xinh đẹp, vết
sẹo cũng không còn dọa người. “Nha đầu, nhiều ngày nay không tới thăm
ta.” Diệp Tri Vân bất mãn hô to.
Tô Mạt cười: “Là Mạt nhi không
tốt nha”. Nói xong lại nhu thuận ngồi bên người Diệp Tri Vân, lấy điểm
tâm cùng ăn với ông. Diệp Tri Vân thích ăn đồ ngọt, điểm tâm hương vị
ngọt ngào, hương trái cây rất hợp khẩu vị ông.
Diệp Tri Vân cắn một miếng: “Tuy rằng so với ta làm thì kém xa nhưng cũng tạm chấp nhận được. Khẳng định là Tào bà bà làm.”
Tào bà bà mở cửa hàng điểm tâm là độc nhất ở Kinh thành, tay nghề rất độc
đáo. Tào bà bà cùng con dâu quản lý cửa hàng, quy mô không lớn nhưng
cũng không chấp nhận hợp tác với người khác. Nếu có người muốn khi dễ bà bà định cướp công thức làm điểm tâm thì bà cũng không giữ, luôn nói cho khách hàng cách làm. Nhưng không ai muốn làm cả vì quy trình rất rườm
rà, người bình thường cơ bản là lười làm. Cho dù cửa hàng khác làm cùng
phương pháp nhưng không thể có cái vị đặc biệt giống của Tào bà bà. Coi
như đây là một chuyện lạ.
Ăn xong điểm tâm, Đinh Tiểu Căn đưa trà lên cho họ. Diệp Tri Vân chỉ chỉ Hoàng Phủ Cẩn: “Ngươi đến đây thay nàng độ khí.”
Hoàng Phủ Cẩn lập tức vận công, giúp Tô Mạt ngồi ở chính giữa trước mặt mình, hắn để lòng bàn tay ở hậu tâm nàng. Tô Mạt kinh ngạc nói: “Các người
muốn làm gì?”
Là muốn đả thông Nhâm đốc nhị mạch cho nàng hay
sao? Đó chính là hao phí nội lực của người khác, nàng cũng không muốn
mệt chết Hoàng Phủ Cẩn.
Diệp Tri Vân như nhìn thấu nàng, cười
hắc hắc: “Thể chất người thế này, chậc chậc, tuổi nhỏ, nếu đả thông kinh Nhân đốc nhị mạch thì tinh khí tan hết mà chết. Không có trụ cột mà đả
thông kinh mạch đó thì chỉ có chết, hiểu không?”
Tô Mạt mỉm cười: “Đã hiểu”.
Diệp Tri Vân lại nói: “Ta nghe Tĩnh nhi nói ngươi tu luyện cái gì mà thông thiên bí quyết, trong cơ thể có một cô âm khí”.
“Vâng, nhưng không biết nó có lợi ích gì, cỗ nội lực đó không thể sử dụng.”
Tô Mạt đã nhiều lần thử điều khiển cỗ khí kia nhưng căn bản nó không theo
chỉ huy của nàng. Diệp Tri Vân gõ nhẹ ót nàng: “Tiểu ngu ngốc.”