“Tháng sau là sinh nhật muội, tỷ tỷ với Mạt nhi qua phủ với muội nha..”
Đại tiểu thư gật đầu:“Dĩ nhiên, ngày đó tỷ muội chúng ta sẽ tới.”
Tô Mạt thấy thời gian không còn sớm, vừa tới giờ cơm trưa, liền sai người
bày tiệc ở trong sân, còn mời nhị ca, Hoàng Phủ Cẩn, A Cổ Thái, Bùi Bảo
Duệ cùng vài nam nhân khác vào nhà trong.
Bùi Bảo Khương lớn
tiếng nói:“Mạt nhi muội muội, dù sao đều là người một nhà, ca ca đệ đệ , cũng không cần xa lạ như vậy, đều ăn trong vườn thôi, nhiều người náo
hơn.”
Dù sao Tề vương cùng Tô nhị đều đẹp như vậy, nàng ta giấu trong phòng thật keo kiệt mà !
Trong lòng nàng hắc hắc cười.
Nhìn bộ dáng của nàng ta mà Tô Mạt xấu hổ không thôi, bèn sai người bày tiệc cho nhóm nữ quyến ở trong đình, còn nhóm thiếu gia ở bên ngoài.
Tả tiểu thư nhìn quang cảnh chung quanh, cảnh sắc đẹp đẽ, đình đài lầu
gác, suối nhỏ lượn quanh, mai lan cúc trúc đan xen nhuần nhuyễn, có thể
thấy được người thiết kế vườn hoa tâm tư tinh tế biết chừng nào.
Nàng cùng đại tiểu thư có vẻ hợp ý, cho nên hai người nói chuyện nhiều, Bùi
Bảo Khương thích Tô Mạt, ăn xong rồi, liền lôi kéo Tô Mạt cùng Tô Hinh
Nhi đi dạo.
Đại tiểu thư nhìn các nàng cười nói:“Ta ở đây nói chuyện cùng Tả gia muội muội, các ngươi đi thôi.”
Thủy Muội cùng Hoàng Oanh với mấy nha hoàn nữa ở lại với hai nàng, Kim Kết dẫn mấu nha đầu khác đi theo sau Tô Mạt.
Bùi Bảo Khương giống như lần đầu tiên vào chốn bồng lai, sợ hãi than liên tục.
Tô Hinh Nhi cười nói:“Bùi tỷ tỷ, nhà tỷ cũng có vườn , Vạn Xuân uyển lớn
như vậy cũng chưa nghe tỷ kêu, sao giờ lại ngạc nhiên tới vậy?”
Bùi Bảo Khương thở dài, vẻ mặt tịch mịch:“Các ngươi mỗi ngày có thể hành
động tự do, làm sao biết được nỗi khổ của ta? Trời chưa sáng đã phải
thức dậy, bị nha hoàn bà tử hầu hạ , rửa mặt chải đầu mất mấy canh giờ,
sau đó đi thỉnh an, ăn cơm còn ăn không đủ no, thật vất vả về phòng của
mình thì phải làm đủ thứ, thêu hoa, làm giầy, làm quần áo...... Ai!”
Tô Hinh Nhi kinh ngạc nói:“Bùi tỷ tỷ, Bùi phu nhân sao lại ngược đãi tỷ như vậy?”
Nàng thì cái gì cũng không làm, tất cả đều có nha đầu làm hết.
Bùi Bảo Khương lập tức tìm được tri âm, một bộ lã chã chực khóc:“Nghe các
ngươi nói kìa, bà là mẹ ruột ta nha. Ta thấy còn không bằng mẹ kế nữa.
Mẹ kế ít nhất còn không biết xấu hổ. Mẹ ruột hành hạ ngươi không thương lượng .”