Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1137: Suy đoán của Hoàng Phủ Cẩn về thích khách 03

Hoàng Phủ Cẩn cười
cười, xoa đầu nàng:“Ta không sao. Chỉ là từ khi nghĩ đến chuyện đó, ta
không tài nào ngủ được, càng nghĩ càng thấy hắn đang nghi ngờ ta, cũng
có thể sẽ liên lụy đến nàng, đến vườn hoa, đến hương lâu.”

Nếu hắn biết chuyện nông trường, nghi ngờ sẽ càng tăng.

Vì thế, bọn họ cố gắng hạn chế đi đến nông trường. Tất cả đều do ba người
đứng đầu thôn trang nhân cơ hội mua đồ ăn cùng bang nông sản mà tìm cách liên lạc với bọn họ thông qua cái bang.

Tô Mạt còn dạy bọn họ mật ngữ nên khi tiếp xúc, người ngoài có nghe cũng không hiểu gì.

“Chàng nói thử xem, nếu hoàng đế nghi ngờ chúng ta, có phải hắn sẽ dựa vào chuyện thích khách mà chuyện bé xé ra to hay không?”


Hắn từng đi tới vwofn hoa, cũng thăm thú hết bên trong, chỗ nào cũng toàn hoa với cỏ, có gì đáng nghi?

Nhưng tâm tư hoàng đế, mấy ai đoán được. Nếu có tai họa ngầm, nàng nhất định phải tiêu diệt trước khi nó phát sinh.

Nàng lập tức đứng dậy tạm biệt Hoàng Phủ Cẩn, ra cửa nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngũ Ca, muội muốn gặp cha.”

Tề Tú Hữu lập tức cười nói:“Tô tiểu thư muốn gặp Quốc Công, để bản quan mang ngài đi.”

Hắn cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn nhất định nói gì đó với Tô Mạt, nhưng hắn cái gì cũng không nghe được nên lại càng tò mò hơn.

Chờ Tô Mạt cùng Hoàng Phủ giác đi đến chỗ Tô Nhân Vũ xong, hắn lập tức gọi
người tới dặn dò:“Các ngươi hỏi thử xem có lục soát vườn hoa không? Nếu
có, bản quan là muốn tự mình đi .”


Bọn họ lấy danh nghĩ lục soát ba trăm dặm xung quanh Vạn Xuân uyển nên không thể chỉ lục soát mình vườn hoa được.

Từ sau sự cố hôm đó, bọn họ đã tăng cường tuần tra chặt chẽ, còn yêu cầu
quân đội ở Tây Sơn đến hỗ trợ, một con ruồi cũng đừng hoàng thoát được.

Quay trở lại bên này, Hoàng Phủ Giác ở bên ngoài chờ, để nàng vào trong một mình.

Tô Nhân Vũ tinh thần tự nhiên, không có vẻ gì bị ép buộc. Thấy nàng bước
vào, ông vui vẻ đi tới nhéo má nàng:“Lão tổ mẫu cùng mọi người không có
việc gì chứ?”

Tô Mạt cười cười:“Phụ thân, tổ mẫu tốt lắm, chỉ là người rất nhớ cha.”

Tô Nhân Vũ nhìn thoáng qua bên ngoài, Tề Tú Hữu đang nhing chằm chằm về
phía này. Ông ta bèn nắm bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mạt, hiền từ nói:“Đi,
cha con chúng ta vào trong hít thở không khí.”

Hai cha con vào rồi, Tề Tú Hữu không thể đi theo, chỉ có thể ở ngoài nhăn nhó.