Tư Đồ Cảnh Diễn thấy bộ dạng cố ý giả bộ tức giận của Thẩm Thiển Mạch, trong lòng mềm nhũn. Mạch Nhi hiểu rõ tâm tư hắn như thế, vì không muốn hắn tự trách nên mới cố ý giả bộ tức giận vậy đó.
Nhưng hắn sao có thể không tự trách được. Nếu không phải vì hắn, Mạch Nhi làm sao phải chịu nhiều đau khổ đến vậy. Sau này, hắn tất nhiên sẽ không khiến Mạch Nhi phải chịu khổ thêm nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, nụ cười tà mị đã lan tràn trên khóe môi, vén sợi tóc lộn xộn của Thẩm Thiển Mạch, vừa cười vừa nói, "Làm sao sẽ, ta cao hứng còn không kịp nữa này."
"Sinh hài tử, chàng cũng không thể chỉ thương hài tử mà không thương ta." Thẩm Thiển Mạch vươn ngón tay ra chọc chọc vào ngực Tư Đồ Cảnh Diễn, làm như lo lắng, làm như hờn dỗi.
"Sẽ không đâu." Tư Đồ Cảnh Diễn ôn nhu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Thiển Mạch, đôi mắt đen láy tràn đầy tình cảm nồng nàn.
Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười an tâm.
Nhưng nàng không biết, Tư Đồ Cảnh Diễn nào chỉ không thương yêu hài tử, đơn giản là không yêu thương chút nào. Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng chỉ có một mình Thẩm Thiển Mạch, hài tử hả?! Dám cướp Thẩm Thiển Mạch với hắn, quản nó có phải ruột thịt hay không, cũng không thèm lý tới.
Hoàng cung Lâm Vị.
"Ca ca, sau này huynh còn muốn chiến tranh với Thiên Mạc sao?" Con ngươi trong suốt của Thanh Liên chớp động nhìn Ngôn Tu Linh, mơ hồ có chút chờ mong.
Ngôn Tu Linh ngước mắt lên nhìn đôi mắt trông đợi của Thanh Liên. Lông mi nàng hơi động, ưu tư lóe lên trong mắt, lại còn khẽ mím môi.
Quan sát Thanh Liên có thể thấy rõ bộ dạng như có tâm sự của nàng. Thâm ý trong con ngươi Ngôn Tu Linh càng đậm. Thanh Liên có chuyện gì vậy?! Trông bộ dạng này có vẻ như không muốn Lâm Vị tiến công Thiên Mạc? Nhưng mà không phải trước đây Thanh Liên vẫn luôn ủng hộ hắn chinh chiến hay sao? Thế nào mà mới đi Thiên Mạc một lần tựa hồ đã có tâm sự.
Khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, làm bộ thờ ơ hỏi, "Thanh Liên cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Thanh Liên lóe lên, liệu nàng có nên nói ra ý nghĩ của nàng không? Nàng mơ hồ không hy vọng rằng giữa Thiên Mạc và Lâm Vị xảy ra chiến tranh, thế nhưng tâm nguyện từ trước tới nay của ca ca không phải là thống nhất thiên hạ sao, nàng có thể hi vọng ca ca từ bỏ nó ư? Ca ca có thể vì nàng mà vứt bỏ không?
"Ca ca, nhất định phải đánh Thiên Mạc sao?" Thử đưa ra câu hỏi thăm dò, mặc dù Thanh Liên cực lực che giấu ý nghĩ của mình, thế nhưng khôn khéo như Ngôn Tu Linh, làm sao lại không rõ tâm tư của Thanh Liên?
Sắc thái trong mắt Ngôn Tu Linh hơi ba động, mím môi một cái, tiếp tục hỏi, "Vì sao Thanh Liên lại không muốn Thiên Mạc và Lâm Vị phát sinh chiến tranh, lần này tới Thiên Mạc đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh Liên nghe xong, ánh mắt lóe lên sự xấu hổ và bối rối. Xảy ra chuyện gì, hình như cũng chẳng có chuyện gì cả. Vì sao lại không muốn Thiên Mạc và Lâm Vị phát sinh chiến tranh, là bởi vì, nàng không muốn trở thành địch nhân của Hạo Nguyệt. Dù rằng tên kia luôn đối nghịch với nàng, thế nhưng nàng không hy vọng ánh mắt hắn nhìn nàng có sự thù địch. Dường như chỉ chút xíu thù địch ấy đã như cây kim đâm vào tim nàng.
"Cũng không có xảy ra chuyện gì hết. Ban đầu nhiệm vụ có lẽ đã sớm hoàn thành nhưng đều vì cái tên Hạo Nguyệt kia ba lần bốn lượt ngăn cản!" Thanh Liên tính trẻ con quyệt quyệt miệng, có vẻ như rất ghét Hạo Nguyệt.
Ngôn Tu Linh nhìn bộ dạng của Thanh Liên, thoạt nhìn như rất ghét Hạo Nguyệt, thế nhưng khi nhắc đến Hạo Nguyệt, thần thái trong mắt Thanh Liên hắn thấy rõ ràng, Thanh Liên đã động tâm với Hạo Nguyệt rồi.
Bởi vì động tâm với Hạo Nguyệt, cho nên không muốn Thiên Mạc và Lâm Vị thù địch với nhau sao?! Đây chính là sức mạnh của tình yêu ư. Đến khi nào hắn mới gặp được người có thể bất tri bất giác thay đổi tình cảm của mình đây?!
Nhìn cảm tình giữa Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch, nhìn thấy tình cảm của Thanh Liên với Hạo Nguyệt, hắn chợt khát vọng cái chữ mà từ trước tới nay hắn vẫn luôn xem thường này, khi nào hắn có thể cảm nhận được thứ tình cảm ấy?
"Ta cần suy nghĩ lại một chút." Ngôn Tu Linh nhếch môi cười. Tư Đồ Cảnh Diễn đã bỏ qua việc chinh chiến thiên hạ, có lẽ hắn cũng không nên chấp nhất như thế nữa.
"Thực sao?" Đôi mắt Thanh Liên thoáng cái trở nên lấp lánh. Nếu như vậy thì nàng có thể đi Thiên Mạc chơi, cũng có thể trêu chọc cái tên Hạo Nguyệt đáng ghét kia nữa.
Ngôn Tu Linh thấy quang mang trong mắt Thanh Liên, cái nhìn cưng chiều thương yêu không thể phát giác hiện ra. Thanh Liên là muội muội của hắn, cũng là thân nhân duy nhất của hắn, hắn sao có thể không thương Thanh Liên.
"Nghe nói Thẩm Thiển Mạch đã mang thai?" Ngôn Tu Linh nhướng mày hỏi.