Từ đường nhỏ trong núi đến Tướng phủ còn cách một đoạn. Nếu là người bình thường, tối thiểu cũng phải đi đến hai ba canh giờ. Nhưng Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên đều là người tập võ, tự nhiên cũng nhanh hơn không ít. Không quá một canh giờ, hai người đã đi tới Tướng phủ.
Thẩm Thiển Mạch nhìn đại môn của phủ Thừa Tướng. Vẫn đồng dạng là màu đỏ sậm, sư tử bằng đá nằm uy nghiêm, trên cửa lớn, tấm biển kim bài cũng vẫn như cũ treo cao cao ở một bên.
Hồi ức kiếp trước giống như thủy triều vọt tới.
Khi đó, nàng là nữ nhi của Tướng phủ, cũng là nữ nhi thứ 3 mà Thừa Tướng sủng ái nhất. Khi nàng mười tuổi, mẹ ruột của nàng bị bệnh chết, mặc dù đại tỷ cùng Nhị nương thường gây khó khăn cho nàng, nhưng nàng vẫn thấy hạnh phúc.
Bởi vì phụ thân của nàng, người có quyền hành khuynh triều, Thừa Tướng Thẩm Lăng Vân rất thương nàng, lại có Nhị tỷ dịu dàng thiện lương, luôn bảo vệ nàng. Còn có tình nhân trong mộng của các nữ tử, Tam hoàng tử Thượng Quan Triệt đối với nàng sủng ái trăm chiều, thậm chí hứa hẹn cuộc đời này chỉ yêu một mình nàng, hậu cung cũng không có tác dụng.
Khi đó nàng còn ngây ngốc cho rằng mình là nữ tử hạnh phúc nhất, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười.
Mãi đến khi nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Thượng Quan Triệt, lúc hắn đem độc dược rót vào trong miệng nàng, nàng mới chân chính tỉnh ngộ, mình cũng chỉ là một con cờ đáng thương.
Nàng không quên được màn tang lễ kia.
Nàng nhìn thấy phụ thân mà nàng kính yêu nhất, mang vẻ mặt khinh thường, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo nói, "Ngươi là cái đồ vô dụng, rõ ràng có dung mạo tuyệt thế, nhưng vẫn không mê được tâm của hoàng thượng."
Nàng nhìn thấy Nhị tỷ, người mà nàng thích nhất, biểu lộ nụ cười vặn vẹo, thần sắc cực kỳ hung dữ nói, "Thẩm Thiển Mạch, ngươi rốt cuộc chết rồi, rốt cuộc chết rồi. Thật tốt quá."
Nàng nhìn thấy phu quân mà nàng yêu nhất, ôm vòng eo mảnh khảnh của nữ nhi đại tướng quân Diêu Nhược Thấm, nhẹ nhàng hôn vành tai của nàng ta, cười nói, "Nữ nhân ngu xuẩn, bộ dáng đẹp mắt thì có ích lợi gì, cho là trẫm sẽ thèm sao? Trẫm vẫn là ưa thích Thấm nhi của trẫm thôi."
"Ken két" Trọng môn của Tướng phủ chậm rãi được đẩy ra, thần sắc mơ màng của Thẩm Thiển Mạch cũng dần dần được thu hồi, kể cả khí chất xuất trần cũng thu hồi.
Giờ phút này nhìn lại nàng, chẳng qua chỉ là một nữ tử có vẻ thùy mị bình thường, trừ con ngươi linh động giảo hoạt kia, thì không có nửa phần đặc biệt.
"Lão gia phân phó, mở rộng cửa chính ra, nghênh đón Tam tiểu thư." Quản gia vênh váo tự đắc chỉ huy bọn hạ nhân mở cửa xếp thành hàng, nhưng khi nói tới Tam tiểu thư Thẩm Thiển Mạch thì sắc mặt cũng không có nửa phần tôn kính.
Trong lòng Thẩm Thiển Mạch rất rõ ràng. Thật ra quản gia là người của Tam phu nhân Tô Lạc Nhạn, từ lâu đã âm thầm léng phéng cùng Tô Lạc Nhạn.
"Tiểu thư nhà ta ở chỗ này, còn không mau mau nghênh đón." Thiên Thiên nhìn thấy có người gác cổng, lập tức hướng về phía quản gia hô.
"Ngươi là thứ gì mà dám ở chỗ này kêu la? Cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào. Tiểu thư nhà ngươi là thứ gì?" Quản gia không nhìn thấy xe ngựa cho nên không biết là Thẩm Thiển Mạch, hơn nữa nhìn dung mạo bình thường của Thẩm Thiển Mạch, thấy thế nào cũng không có nửa phần bóng dáng của Tam tiểu thư.
"Ngươi mới là thứ gì? Tiểu thư nhà ta là Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng!" Thiên Thiên tức giận nhìn quản gia, chỉ vào Thẩm Thiển Mạch nói.
"Tùy tiện dùng người sơn dã đến giả mạo Tam tiểu thư? Tam tiểu thư nhà chúng ta quả thật ở lại núi rừng năm năm, nhưng cũng không phải tùy tiện có thể giả mạo." Một giọng nói chanh chua truyền vào bên tai.
Người nói là Nhị phu nhân của Thừa tướng Doãn U Lan, cũng chính là đích nữ của Thượng Thư Đại Nhân. Nàng ta cũng sắp ba mươi, mặc toàn thân tơ vàng khảm theo chiều cao váy, trên người dày đặc son phấn, đôi mắt xếch, hẹp dài cao ngạo nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch rất là xem thường.
"Đúng là, chẳng lẽ tùy tiện đưa một người sơn dã tới liền muốn từ gà rừng biến thành Phượng Hoàng sao?" Nũ tử trẻ tuổi đứng bên Thiểnh Doãn U Lan là đại tiểu thư phủ Thừa Tướng Thẩm Thiển Ngữ.
Tuy nàng là trưởng nữ, nhưng lại là thứ xuất, nên trong lòng cực kỳ hận đích nữ là Thẩm Thiển Mạch.
Dáng dấp của Thẩm Thiển Ngữ cùng Doãn U Lan rất giống nhau, mắt xếch hẹp dài, bờ môi khắc bạc. Ngay cả tính tình cũng là mười đủ mười.
"Nhị nương cùng đại tỷ nói rất đúng. Gà rừng vĩnh viễn là gà rừng. Phượng Hoàng vĩnh viễn là Phượng Hoàng. Đây là không có cách nào thay đổi." Mâu trung Thẩm Thiển Mạch hiện ra vẻ ôn hòa cùng ánh mắt vô hại, nhưng khóe miệng lại mang theo vài phần trêu chọc.
Nàng hiểu Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ muốn hạ uy nàng, cố ý nói nàng là gà rừng sinh trưởng ở giữa núi rừng, không được vào đại môn của phủ Thừa Tướng.
Mà câu trả lời của nàng cũng vừa đúng. Bất quá là nói cho Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ biết, mặc dù năm năm này nàng đi lên núi tránh kiếp nạn, nhưng nàng vẫn như cũ là Tướng phủ đích nữ, đây là điều không cách nào thay đổi. Mà họ, vĩnh viễn chỉ là tiểu thiếp cùng thứ nữ.
Quả nhiên, sắc mặt của Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ đại biến. Muốn mở miệng nhục mạ Thẩm Thiển Mạch, nhưng lại không dám. Dù sao mới vừa rồi bọn họ cũng chỉ là ỷ vào thân phận còn chưa tỏ rõ của Thẩm Thiển Mạch mà miệng lưỡi một chút thôi. Hiện giờ Thẩm Thiển Mạch cũng đã điểm ra thân phận của bọn họ, dĩ nhiên bọn họ cũng không dám nghi ngờ nàng không phải là Tam tiểu thư của Tướng phủ.
"Muội muội trở lại sao?" Một âm thanh nhu nhược truyền vào bên tai.
Ngước mắt nhìn lại, người tới mặc một bộ xiêm y màu tím nhạt, bên hông thắt đai lưng màu tím, đôi mắt đẹp đầy thâm tình nhìn nàng. Nếu không phải đời trước thấy được bộ mặt thật của nàng ta, quả thật Thẩm Thiển Mạch cũng sẽ bị hành động của Thẩm Thiển Tâm lừa.
Không hợp so với vẻ bề ngoài nhu nhược của Thẩm Thiển Tâm là vì con chó mà nàng ta đang dắt bên Thiểnh. Con chó này, hình thể cực lớn, miệng to như chậu máu, đối diện với Thẩm Thiển Mạch, liên tiếp rống to mấy tiếng. Thiên Thiên bị dọa sợ nên trốn sau lưng Thẩm Thiển Mạch.
"Tiểu thư, con chó này thật đáng sợ." Thiên Thiên núp ở sau lưng Thẩm Thiển Mạch, vẻ mặt sợ hãi nói.
Tuy từ mười tuổi Thiên Thiên đã đi theo bên Thiểnh Thẩm Thiển Mạch, nhưng vẫn là tâm tính của trẻ nhỏ, thấy con chó lớn như vậy cứ nhìn mình rống, dĩ nhiên là sợ hãi.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên, mâu sắc không thay đổi, nhìn con chó kia một chút, lại nhàn nhạt đảo qua mặt của Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm, nói, "Thiên Thiên, chắc em không biết, chó sủa chưa chắc có thể cắn người, nhưng chó không sủa, cũng chưa chắc sẽ không cắn người."
Tâm tư nhỏ đó của Thẩm Thiển Tâm dĩ nhiên không thể gạt được Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Tâm cố ý dắt chó ra ngoài, là vì muốn tự dọa mình, làm mình lộ ra bộ dáng chưa từng trải sự đời như người ở trong núi, nhờ vào đó mà nâng cao vẻ đại gia khuê tú của nàng ta.
Bất quá, nàng làm sao có thể khiến Thẩm Thiển Tâm như nguyện đây. Một câu nói kia, nghe như là an ủi Thiên Thiên, kỳ thật là đang mỉa mai Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm.
Câu “chó sủa chưa chắc có thể cắn người”, là nói Thẩm Thiển Ngữ, nàng ta không những là kẻ hay rống mà còn cực kỳ ngu dốt, bị người đem làm vũ khí mà sử dụng. Câu “chó không sủa cũng chưa chắc sẽ không cắn người” chính là nói Thẩm Thiển Tâm, mặc dù thoạt nhìn ôn hòa vô hại nhưng lại rắp tâm hại người.
"Những năm muội muội sống giữa núi rừng, quả nhiên học được không ít." Thẩm Thiển Tâm nghe Thẩm Thiển Mạch nói thì sắc mặt biến hóa, ánh mắt dò xét nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, lại nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô hại của Thẩm Thiển Mạch, lập tức cảm thấy chính mình đa tâm, nên cười châm chọc nói.
"Là Thiển Mạch trở lại sao?" Âm thanh từ ái truyền đến, Thẩm Thiển Mạch ngước lên thì nhìn thấy phụ thân mà mình đã từng kính yêu.