Những tấm ảnh bị đốt cháy thành rúm ró rồi tan thành tro bụi. Trong đám tàn tro còn sót lại một gương mặt đẹp trai đang tươi cười của Thái.
Bằng Lăng cầm lên, cô phủi lớp tàn tro, sao lòng muốn khóc. Thái ạ! Em sẽ quên anh. Làm sao anh biết được, ngày hôm qua em đúng trước nhà anh để lén nhìn anh, vậy mà khi anh đi ra cùng người phụ nữ ấy, em lại hoảng hốt lủi vào cột điện tránh như một tên ăn trộm. Em đã khóc trên quãng đường đi, tự bảo với lòng:
"Hãy quên anh!" Và em sẽ quên anh, em đi lấy chồng đây, anh ạ:
– Hù!
Một bàn tay thò vào giật tấm ảnh cháy sém trên tay Bằng Lăng. Giật mình nhận ra Đan Đan, Bằng Lăng lườm bạn:
– Cậu có cần làm cho người ta đứng tim như vậy không?
– Người ta đến giậm chân mấy cái mà cậu cũng chẳng hay. Nhìn gì xuất thần vậy? Hóa ra là ảnh Duy Thái. Anh ta không đáng cho cậu yêu và đau khổ đâu.
– Mình biết.
– Biết rồi thì quên đi. Anh ta không phản bội cậu bây giờ thì sau này cũng phản bội hà. Bên anh ta có quá nhiều phụ nữ đeo đuổi mà.
– Thì mình quên nè.
– Không phải mình ca tụng ông anh họ của mình, nhưng mình bảo đảm với cậu, anh của mình là người tốt, tuy:.. hơi cù lần một chút, cho nên bà Thùy mới đá lên đá xuống như trái banh. Bây giờ thì ổng tỉnh ngộ rồi.
Đan Đan cười nheo mắt:
– Cậu chịu ưng anh An nên hồi này trông anh ấy trẻ ra đến mười tuổi lận.
Cậu có tin không?
Bằng Lăng cười theo Đan Đan, lòng cô dịu lại trong thoáng đau khổ đi qua.
Người con gái có một thời mộng mơ đẹp như ước mơ hồng. Biết đâu Vũ An sẽ là người chồng tốt, anh sẽ là nơi cho cô nương tựa suốt đời.
Quan khách ra về hết, bây giờ chỉ có đôi vợ chồng mới cưới trong căn phòng tân hôn của họ.
Cầm cái áo lên, Bằng Lăng lúng túng đi vào phòng vệ sinh thay quần áo. Cô cố ý ở lâu trong phòng vệ sinh. Hôn nhân của cô sao giống như một trò chơi vậy.
Thật lâu, phải đến nửa giờ, Bằng Lăng mới bước ra, hai mắt cô buồn ngủ đến muốn díp lại. Cô nhìn Vũ An ngồi trên giường, anh cũng lúng túng không kém cô.
Bằng Lăng cứ ngủ trên giường này đi.
Cái giường nhỏ! Bằng Lăng băn khoăn:
– Vậy anh ngủ ở đâu?
– Tôi...
– Hay anh cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới này cho.
Vừa nói, Bằng Lăng vừa ào lại ôm gối nằm, gối ôm và cả cái mền, cô trải xuống nền gạch, cười:
– Vậy đi há! Tôi đang buồn ngủ dữ lắm rồi.
Bằng Lăng nằm ngay xuống, lấy gối ôm đậy mặt lại. Không biết làm sao, Vũ An đi nhẹ nhẹ lại tắt đèn.
Phụp! Căn phòng vụt chìm trong bóng tối. Bằng Lăng đẩy cái gối ra, cô kêu to lên:
– Đừng tắt đèn!
Vũ An đã bật ngọn đèn bàn, anh nhìn vẻ hốt hoảng của Bằng Lăng, cố không cười:
– Không tắt đèn làm sao ngủ. Tôi có mở đèn ngủ nè.
Bằng Lăng ngượng nghịu nín thinh, lấy gối đậy mặt tiếp. Cô sợ Vũ An cái gì chứ? Muốn hay không, trước mọi người, cô đã là vợ anh ta, một đám cưới rò ràng cùng vạn lời chúc mừng tốt lành, có điều cô không thể nào tự đặt mình vào vai trò người vợ.
Ánh đèn màu hồng bao trùm khắp căn phòng ngủ, một màu sáng dịu dàng, Vũ An ngần ngại, anh ngủ trên giường để Bằng Lăng ngủ dưới nền gạch xem không được chút nào.
Suy nghĩ một lát, Vũ An gọi khẽ:
– Bằng Lăng! Hay là Bằng Lăng lên giường ngủ đi, để tôi ngủ dưới đất cho.
Bằng Lăng kéo cái gối ra, cô không muốn khách sáo, nên lễ mễ ôm gối, ôm mền lên giường nằm. Chiếc giường êm, chăn gối thơm tho, Bằng Lăng rơi mau vào giấc ngủ. Chỉ có Vũ An là khổ sở, càng về khuya càng lạnh, anh nằm co người lại như con tôm càng...
Ánh sáng của một ngày mới hất qua cửa sổ xuyên qua cánh màn màu xanh lá cây đậm thành một màu sáng dịu dàng.
Bằng Lăng thức giấc trong không gian êm dịu ấy. Cồ nằm mơ màng rồi sực tỉnh bật đậy. Cô đang ở trong nhà Vũ An, cô đã về nhà chồng.
Chợt nhìn xuống nền gạch, Bằng Lăng chạnh lòng. Vũ An nằm co người có lẽ vì lạnh. Anh cũng vừa thức giầc và vội ngồi dậy.
– Bằng Lăng dậy rồi à? Đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng xong, chúng ta sang chào bà nội.
Vũ An thoát nhanh vào toa-lét, anh mặc quần đùi dài đến gối, áo thun trắng, trông dáng cũng thanh gọn chứ không phục phịch mấy. Dù sao, anh không làm cho cô khó chịu. Bằng Lăng thầm cám ơn điều ấy.
Hai người sẵn sàng đi xuống nhà, có cả bà Vũ cùng ông Thuần. Bằng Lăng vội vàng chào bà:
– Thưa nội, thưa ba! Dạ, đêm qua bà nội ngủ có ngon không ạ?
Bà Vũ cười tít mắt:
– Ngon lắm! Bà đang rất vui mà. Ngồi đi cháu!
Bà đẩy ly cà phê sang bên:
– Uống cà phê được không? À, Vũ An tử tế với con chớ?
Ánh mắt bà thả dài trên người Bằng Lăng làm cô ngượng cứng, phải vờ ngồi xuống ghế khuấy ly cà phê sữa:
– Ly cà phê này của nội mà, con không quen uống cà phê cho lắm. Nội ăn sáng chưa nội?
– Rồi. Con ăn đi, một lát bà cháu mình ra ngoài ngồi sưởi nắng:
– Dạ.
Quay sang Vũ An, bà nháy mắt:
– Nội sẽ cưng Bằng Lăng hơn con. Con không được ăn hiếp Bằng Lăng, rõ chưa? Cũng nhớ, mau cho bà đứa cháu cố, bà thích làm bà cố lắm!
Bằng Lăng đỏ mặt, đưa mắt nhìn Vũ An. Anh cũng đang nhìn lại cô, cái nhìn không mấy tự nhiên.
Ông Thuần cao giọng:
– Con và Bằng Lăng có đi Đà Lạt chơi không? Cứ đi đi, cần gì, ba giúp cho.
Vũ An lại nhìn Bằng Lăng như dò hỏi. Băng Lăng vờ ôm cánh tay bà Vũ.
– Nội ơi! Hay con ở nhà trò chuyện và đọc báo cho nội nghe nghen?
– Không cần đâu con. Vợ chồng trẻ cần có thời gian bên nhau, nhất là sau khi cưới, nên đi Đà Lạt đi con. Nội chúc hai đứa vui vẻ!
– Cám ơn nội.
– Không còn cách nào khác hơn là đi hưởng tuần trăng mật, và cũng tránh một đôi mắt quá sắc nhìn.cô, đôi mắt không có một chút thiện cảm nào dành cho cô. Chính Bằng Lăng cũng không hiểu, tại sao cô thấy sợ khi bắt gặp đôi mắt của mẹ chồng.
Bằng Lăng tự an ủi mình, có lẽ Vũ An là con trai duy nhất. Có người mẹ nào thích được cô con dâu bỗng từ đâu hiện ra chiếm tình cảm của con trai mình.
Hãy cố dung hòa và lấy cảm tình mẹ chồng, như được lòng bà nội vậy.
Nhìn theo Bầng Lăng và con trai mình, bà Thuần cứ lịm người. Bà thích Nhã Thùy, vậy mà Vũ An cố tình ruồng rẫy người ta. Càng tức hơn nữa khi chồng bà phải bỏ ra sáu tỉ, việc gì phải hào hiêp như thế?
Mày hãy đợi đó, Bằng Lăng! Không bao giờ tao yêu thương được mày.
Vũ An nào có hay biết, anh vui vẻ chuẩn bị áo quần cho vào valy. Tuần trăng mật của anh như thế nào, liệu có lạnh nhạt như đêm tân hôn?
Xuống xe xong, Bằng Lăng định băng qua đường...
Ầm...Ầm... chiếc xe "Sun suýt nữa đâm vào Băng Lăng.
– Ái...
Bằng Lăng hét lên thất thanh, cô cảm nhận người mình được kéo lại và té ngã ra sau, nằm gọn hơ một cách ''mềm mại”. Cô nằm nguyên người trên người Vũ An, tay của anh còn ôm qua người cô, cho cô một cảm giác được che chở an toàn.
Bằng Lăng cựa người ngồi dậy vội hỏi:
– Anh có sao không, anh An?
– Không sao.
Vũ An ngồi dậy, anh tức giận nhìn theo làn khói trắng của chiếe “Su".
– Chạy xe gì như ăn cứop vậy, muốn giết người hay sao? Bằng Lăng, có sao không?
– Em không sao.
Không hiểu từ lúc nào, Bằng Lăng xưng "em" ngọt xớt mà cô không hay. Cô vụt kêu lên hoảng hồt và chụp cánh tay Vũ An.
– Tay anh chảy máu rồi nè:
Cô mở xắc tay, lấy khăn giấy chặm máu cho anh.
– Như thế này mà anh còn bảo không sao.
Một tình cảm thoáng dịu nhẹ trong lòng Vũ An. Anh cười:
– Trầy ngoài da chút đỉnh có nghiêm trọng gì đâu, ghé tiệm thuốc mua oxy già rửa vết thương và băng lại là xong.
Bằng Lăng lườm Vũ An:
– Anh đừng có xem thường té ngã, người ta ốm ngã không sao. Còn anh...
Bằng Lấng không dám nói tiếp, cô vô tình chứ đâu có cố ý. Nhưng đối với người “béo ị” như Vũ An, té ngã không phải đơn giản. Cô lôi anh trở vào xe.
– Không được! Bây giờ em lái xe đưa anh đến bệnh viện kiểm tra mới được.
Vũ An nhằn nhó:
– Có gì đâu, đi mua bông băng và oxy già là được rồi.
– Anh đừng có cản em, lỡ như xẩy ra chuyện gì rồi sao?
Chính Bằng Lăng lái xe đưa Vũ An đi, anh thầm sung sướng khi được cô quan tâm. Ít ra cũng như vậy chứ!
Rời bệnh viện với kết quả không đáng lo ngại, Vũ An vui vẻ:
– Sao, bây giờ còn bắt anh làm gì nữa?
Giọng điệu thân mật như âu yếm. Lúc này, Bằng Lăng mới nhận ra cô và Vũ An thân mật nhau, bất giác Bằng Lăng thấy ngượng ngượng. Cô lẳng ra xa:
– Bây giờ thì về khách sạn nghĩ, anh cũng cần nghỉ ngơi vậy.
– Ừ, thì về!
Ngồi trên xe, Vũ An huýt một điệu nhạc vui vẻ:
– Ta ra... ta ra... ngày sau biết ra sao...Bằng Lăng nè! Chiều nay chúng ta đi dạo chợ Đà Lạt nghen. Em đi Đà Lạt lần nào chưa?
Bằng Lăng ngập ngừng:
– Dạ.... chưa.
– Có nhiếu món hàng đáng xem và mua về làm lưa niệm lắm.
– Dạ.
Thấy Bằng Lăng không muốn nói chuyện, nghĩ là cô mệt vì đường xa, Vũ An không nói nữa mà bật nhạc nghe cho đến khi về khách sạn.
Bằng Lăng vào phòng trước để cho Vũ An phía sau. Vũ An còn nán lại bảo quầy nước giải khát làm cho anh hai ly nước dâu ép mang lên phòng.
– Chào anh Vũ An!
Nhã Thùy chặn Vũ An lại, hai tay cô khoanh trước ngực trong cái nhìn như buồn đau u uốt.
Vũ An giật mình:
– Sao Thùy cũng có mặt ở đây vậy?
– Anh nghĩ là Đà Lạt chỉ dành cho những đôi vợ chồng mới cưới hay sao?
Đà Lạt cũng dành cho những người thất tình như em, như ra Đồi Thồng Hai Mộ hay là Hồ Than Thở, thác Cam Ly... khóc than cho tình yêu tan vỡ. Em đúng là vô tâm nên đã để mất anh bây giờ hối tiếc lại không được anh tha lỗi.
Vũ An lắc đầu:
– Em nói chi lời này! Chuyện mà chúng ta đã là quá khứ tan vỡ rồi để tan vỡ luôn đi? hối tiếc làm gì?
– Nhưng mà em vẫn hối tiếc, vì chỗ của em trong trái tim anh đã bị thay thế.
– Thôi đi Thùy! Bây giờ anh đã có vợ, em đừng tìm gặp anh nữa.
Vũ An lách người để đi, vai anh chạm vào vai Nhã Thùy, cô ôm lấy người anh, gục mặt vào ngực Vũ An nghẹn ngào:
– Em biết... xin anh cho em được trong vòng tay anh, một lần thôi.
Khó xử quá! Vũ An đành đứng yên. Anh vừa đưa tay lên thì chợt nhin thấy Bằng Lăng trên lầu đi xuống. Hoảng hồn, anh đẩy Nhã Thùy ra, hấp tấp đuổi theo Bằng Lăng.
– Bằng Lăng...Bằng Lăng... Đợi anh với!
Bằng Lăng đứng lại lạnh nhạt:
– Anh làm ơn đi nhanh lên mở cửa phòng giùm!
Cô quay lưng đi tuốt. Vũ An vội đi theo. Mở cửa vào phòng, anh lúng túng giải thích:
– Anh tình cờ gặp cổ thôi.
Bằng Lăng làm lơ nhìn lên cao:
– Anh đâu cần giải thích, anh có tự do của anh mà.
– Nhưng anh cần nói cho em hiểu.
– Thế à!
Bằng Lăng lầm lì mở valy lấy quần áo để thay. Cô không hiểu tại sao mình thấy tức tức nữa. Nếu như cô không xuất hiện, hẳn anh đã ôm Nhã Thùy. Còn thích cô ta mà, sao bằng lòng đám cưới với cô làm gì, để bây giờ vợ không ra vợ, người dưng không ra người dưng. Càng nghĩ Bằng Lăng càng thấy tức. Cô dầm mình thật láu trong toa lét dù Đà Lạt đang khá lạnh. Cho đến khi lạnh run, có mới chạy ra, lập cập giật cái mền, leo lên giường nằm sát tuốt vào trong, trùm kín mít cả người.
Vũ An không dám nghĩ Bằng Lăng ghen, nhưng cô ấy có cử chỉ làm sao thế?
Anh ngại ngùng nằm dang ra xa, sát vào mí giường bên ngoài.
Ngộp thở quá! Bằng Lăng kéo mí mền từ từ ra, nếu không, cô ngộp thở đến chết mất. Cô he hé mền.
Cái mền động đậy... làm gì Vũ An không biết. Anh nghĩ ra một cách... Từ Đà Lạt lên mà cả hai vẫn cứ im lặng xa cách nặng nề khó chịu quá. Vũ An cất tiếng rên... hừ hừ...hừ hừ.
Bằng Lăng nhíu mày, tốc mền hấn ra, cô quay sang Vũ An:
– Anh làm sao vậy?
– Không... không... sao.
– Không sao, tại sao lại rên?
– Vết thương hồi chiều hành đau quá, hơi... sốt sốt.
– Chết!
Bằng Lăng ngồi dậy ngay, cô lết lại gần Vũ An, đặt tay lên trán Vũ An. Mát rượi chứ có sốt gì đâu. Vũ An còn đang khoái chí vì được Bằng Lăng quan tâm, cô đã dấm dẳng:
– Đâu có sốt! Hay lấy thuốc cho anh uống nghe?
– Ù, lạnh qúa!
Vũ An rên hừ hừ tiếp, rên to hơn nữa. Bằng Lăng vội lấy mền đắp cho anh, cô lấy thuốc bác sĩ kê toa ban chiều, đưa Vũ An uống Vũ An nhìn những mấy viên thuốc trong lòng bàn tay Bằng Lăng, nhăn nhó:
– Sao nhiều thế?
– Thuốc bác sĩ cho, anh phải uống cho hết, vết thương mới lành.
Vũ An ngập ngừng nhón mấy viên thuốc bỏ vào miệng. Năm nay hai mươi bảy, anh vẫn còn như đứa con nít, rất sợ thuốc. Trông thấy Vũ An uống thuốc mà Bằng Lăng bắt phì cười. To xác mà cứ như con nít lên ba vậy, tuy nhiên, cô cố nén cười nói như dỗ ngọt:
– Anh ráng uống cho hết rồi nằm nghĩ một lát sẽ đỡ.
Xong xuôi, Bằng Lăng mới kéo mến đắp lại cho Vũ An:
– Nếu có khó chịu thì anh kêu lên nghen, để đưa anh đi bệnh viện.
Đi bệnh viện? Cái khoản này... Vũ An không dại rên nữa, vì chắc chắn Bằng Lăng sẽ đưa anh đi bệnh viện. Cô đã chịu quan tâm săn sóc cho anh và điêu quan trọng, không hiểu sao, anh muốn giải thích cho cô rõ, giữa anh và Nhã Thùy không có gì cả.
Anh có ôm Nhã Thùy đi chăng nữa, chẳng qua là chút tình cảm tí tí còn sót lại, mà người ta hay gọi là tình xưa nghĩa cũ.
– Bằng Lăng này!
– Anh ngủ đi?
– Hồi tối gặp Nhã Thùy...
– Đã bảo anh ngủ đi mà.
– Nhưng mà anh muốn nói, anh và cô Nhã Thùy không có gì cả.
Bằng Lăng lạnh nhạt:
– Không có gì thì thôi.
Cô nằm xuống, tấn cái gối ôm vào giữa, quay mặt vào vách. Vũ An thở dài, anh thấy khó chịu vì khoảng cách, song anh đã cam kết với cô để tình yêu đến, liệu tình cảm có nảy sinh được không?
Căn phòng chìm trong bóng tối, cả hai rơi vào giấc ngủ.
Cảm giác thật ấm. Bằng Lăng nằm lơ mơ trong cảm giác ấm áp ấy, bổng cô giật mình nhớ ra mình đang ở đâu, vội mở mắt ra.
Trời đất! Cô nằm gọn trong lòng Vũ An, một tay anh ôm qua người cô, cánh tay mập mạp phốp pháp, cồn cô bé nhỏ như lọt thỏm trong lòng anh ta.
Bặm môi, Bằng Lăng nhè nhẹ nhấc tay Vũ An ra khỏi người mình, cô nằm lăn ra xa. Vũ An giật mình thức giấc, song anh vờ nằm im. Nếu Bằng Lăng có gây vi anh thì cô ta là người có lỗi chứ không phải anh. Anh nằm ở chỗ của anh kia mà có suy suyển chút nào đâu từ đầu hôm đến giờ. Chính cô đã tự động bỏ chỗ nằm của cô và rúc sát vào người anh đi tìm hơi ấm. Nhưng cử chỉ đó của cô lại khiến lòng anh rung động. Ít ra cô ấy cũng cần có một chỗ dựa, một vòng tay anh, muốn làm cái điều ước ấy cho cô.
– Chào em!
Đang lựa mua mấy trái mận Đà Lạt, Bằng Lăng giật mình vì tiếng nói quen thuộc. Cô ngẩng đầu trọng một choáng bất ngờ.
– Anh Duy Thái!
Thái mỉm cười đưa tay bóc một trái mận cầm lên tay:
– Không ngờ lại gặp em ở đây đó, Bằng Lăng.
Phút lao xuyến đi qua vì gặp lại tan đi nhanh, Bằng Lăng lạnh nhạt:
– Sài Gòn và Đà Lạt thì có xa nhau bao nhiêu đâu.
– Đúng là không xa, nhưng anh không nghĩ sẽ gặp em ở Đà Lạt này, giống như hồi đó anh đi trình diễn ở Đà Lạt, em luôn xuất hiện bất ngờ ở bên dưới.
Bằng Lăng lạnh lùng:
– Bây giờ thì không còn như thế. Em luôn nhớ rõ chúng ta đã chia tay.
Thái cũng bắt chước Bằng Lăng, cầm một trái mận lên:
– Sau khi nói lời chia tay với em rồi, anh cứ ân hận mãi, Anh muốn tìm em, lại không biết em ở đâu.
Bằng Lăng cười chua chát. Liệu đây có phải là lời nói thật lòng xuất phát từ trái tim thành thật của anh? Nhưng dù sao lời nói đầy tình cảm của anh cũng khiến cô xao xuyến. Anh là người của công chúng, cô và anh có hơn ba năm yêu nhau, muốn quên cũng chẳng dễ dàng. Anh vẫn đẹp trai, lịch lãm, đôi mắt to đa tình, hàng răng trắng đều như hạt bắp phô ra khi cười, mái tóc bồng, sống mũi cao, cái sống mũi ấy từng nghịch ngợm, cọ trên má cô, cho cô sự rung động ngất ngầy.
Bằng Lăng còn miên man trong ký ức ngọt ngào, Thái đứng sát vào cô:
– Em lên Đà Lạt vì anh, đúng không? Tối nay, anh hát ở tụ điểm Hoa Gió.. Bằng Lăng giật mình, đứng xa ra:
– Không, anh lầm rồi! Em đã kết hồn. Chồng em đến rồi kìa!
Bằng Lăng vờ kêu to, dù Vũ An còn cách xa một quãng dài:
– Anh An, đến đây đi!
Rồi quay sang Thái, cô tươi cười:
– Anh không biết em đã kết hôn rồi à? Thái tròn mắt:
– Kết hôn? Em không đùa anh đấy chứ, Bằng Lăng?
Bằng Lăng bỏ Thái đứng đó, cô chạy ào tới Vũ An, ôm cánh tay anh nũng nịu:
– Nãy giờ, anh đi đâu vậy?
Bất ngờ, Vũ An khựng lại:
– Anh...
– Để em giới thiếu với anh - Bằng Lăng liến thoắng, hoàn toàn khác với tính cách của cô mọi khi - Anh lại đây, em giới thiệu Ca sĩ Duy Thái, diễn viên điện ảnh hay luật sư Duy Thái cũng là anh ấy, là bạn em hồi xưa.
Quay sang Thái, cô vui vẻ, hồ hởi:
– Anh Thái! Đây là anh Vũ An, ông xã của em, tụi em đang đi hưởng tuần trăng mật.
Thái ngớ người ra, lúc Vũ An lịch sự đưa tay ra:
– Chào anh! Hân hạnh biết anh!
– Vâng! - Thái cười gượng - Hân hạnh biết anh!
Bằng Lăng tíu tít xen vào:
– Em và ông xã mới lên Đà Lạt hai hôm. Còn anh Thái chắc là khuya nay về Sài Gòn phải không?
– Vâng?
Thái sầm mặt:
– Thôi, tôi có việc phải đi. Chúc hai người vui vẻ nhé!
Thái quay lưng đi. Lúc này, Bằng Lăng mới buồng Vũ An ra, gương mặt cô như có một màn sương xám đục phủ lên. Thái hối hận ư? Anh có biết cũng chính vì sự quay lưng của anh góp phần vào việc cô chịu lấy Vũ An, một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Cho dù cô có còn yêu anh đi nữa, cũng không có việc quay lại.
Vũ An nhìn chăm chú lên gương mặt phủ màn sương xám đục ấy, anh cảm thấy...ghen ghen như thế nào ấy, nên lạnh lùng:
– Anh ta là bạn trai cũ của em, đúng không?
– Thì cũng như anh và Nhã Thùy vậy.
– Như anh và Nhã Thùy sao được. Khác khác...
– Em muốn về nhà.
Bằng Lăng bảo người bán mận gói mận lại cho mình, cô cầm túi mận đi lầm lì ra xe. Vũ An tức bực theo sau:
– Anh ta lên Đà Lạt có chuyện gì vậy?
– Em làm sao biết được. Sao lúc nãy anh không hỏi?
– Ai lại đi hỏi mất lịch sự như thế. Lúc vừa đi tới, anh nghe anh ta bảo là hối hận kia mà.
– Anh ấy hối hận vì bỏ em.
– Vậy em có định quay lại không?
Bằng Lăng làm thinh. Cách làm thinh của cô khiến Vũ An nghĩ là cô đang suy nghĩ. Anh càng ấm ức hơn, ngực như nghẹn ngang:
– Nếu em muốn quay lại... thì quay lại đi chúng ta vợ chồng nhưng đâu phải vợ chồng.
Bằng Lăng trừng mắt nhìn Vũ An. Cô không nhất thiết phải giải thích hay nói gì cả bởi chính cô hiểu, dường như cô cũng không muốn thay đổi. Gặp lại Thái, trái tim của cô không có cảm xúc, cô chẳng là một thoáng xôn xao về kỷ niệm của mối tình đầu tan vơ.
– Chúng ta về Sài Gòn đi, không nên tiếp tục tuần trăng mật vô vị này nữa.
– Vô vị? - Vũ An chua chát hỏi lại.
Bằng Lăng gật đầu:
– Không phải sao? Anh không muốn gặp lại Nhã Thùy, và em không muốn gặp lại Thái. Chúng ta từng nói những gì của quá khứ hãy để chúng đi qua.
– Nếu em muốn, ngày mai chúng ta về. Nhưng anh nói trước, trước mặt bà nội, ba mẹ hay mọi người, mình phải tỏ ra chúng ta hạnh phúc. Em có làm được không?
Bằng Lăng chế giễu:
– Nếu anh là một kịch sĩ đại tài, thì em cũng sẽ theo kịp.
Lòng Vũ An nhuốm lên chút phấn khởi. Có cái gì đó nhẹ nhẹ, như mây bay thoáng qua hồn...
Con chào bà nội!
Bằng Lăng đặt món quà mua cho bà Vũ lên bàn, và thân mật ôm vai bà.
– Bà có khỏe không?
– Khỏe. Thấy con và Vũ An hạnh phúc là bà vui mừng rồi, nhưng bà sẽ khỏe hơn nữa nếu như con cho bà một đứa cháu cố.
– Có được không con?
Gương mặt Bằng Lăng đỏ lên, cô cúi đầu không dám nhìn ai. Vũ An vội đỡ lời:
– Phải từ từ chứ nội. Nội xem, nội sinh có mình ba con, ba con sinh có mình con.
Cái gien nhà này hiếm hoi như vậy, phải từ từ nội ơi.
Bà Vũ trừng mắt mắng:
– Gien gien, cha mày! Bà xem tướng Bằng Lăng không phải sinh một lần, mà hào đường con cái. Mày mà không mau sinh cháu cho bà, là mày có lỗi với bà ấy.
Vũ An le lưỡi rụt cổ. Bà của anh mà biết được cho đến giờ này, mỗi đêm, cái gối ôm vẫn nằm giữa hai người, chắc bà sẽ mắng ầm lên cho mà xem. Một tuần lễ ở Đà Lạt chẳng cải thiện được gì cả, anh và Bằng Lăng vẫn ban ngày vui vẻ rong chơi và buổi tối, mạnh ai nấy ngủ. Bà muốn có cháu cố, hãy đợi đi bà ạ!
Mắng Vũ An xong, bà Vũ quay lại vuốt má Bằng Lăng:
– Bà biết con còn trẻ ham chơi, muốn tạo sự nghiệp. Song vì bà một chút, Bằng Lăng nhé! Khi nào con già, con sẽ hiểu niềm vui của người già là nhìn thấy con cháu mình hạnh phúc.
Bằng Lăng cảm động:
– Dạ, con hiểu mà bà, à! Con có mua cho bà hộp sâm, bà nhớ uống. Sâm này làm cho bà ăn ngon miệng mà ngủ cũng ngon nữa.
– Cám ơn con, Bằng Lắng.
Hôn vào má bà, Bằng Lăng từ giã, rời phòng bà về phòng mình. Vũ An áy náy đi theo sau:
– Em không cần phải quan tâm lời bà. Anh cũng hiểu, giữa vợ chồng muốn có một đứa con, cần phải có tình cảm yêu thương với nhau. Chúng ta mới biết nhau, cần có thời gian. Anh không thích em phải làm vợ anh khi không có tình cảm.
Nói đến chuyện này, Bằng Lăng thấy ngượng qúa. Đúng là không mấy dễ chịu khi vô tình thôi, cô ngủ trong lòng Vũ An, lạ lẫm sao đây, dường như có một bức tường thành ngăn cô và anh vậy.
Bằng Lăng lảng ra xa, thái độ của cô làm cho Vũ An cũng trở thành lúng túng. Anh vừa đặt vấn đề quá thẳng, cho nên không nói nữa, anh tự động ôm gối mền trải xuống nền gạch ngủ.
Bằng Lăng cắn nhẹ mồi nhìn xuống. Cô tử bảo trong lòng. Đó là do Vũ An chọn, không phải tự cô. Muốn phân chia ranh giới thì cứ phân chia đi, kẻo lại cho rằng...cột đi tìm trâu.
Trời cuối tháng chạp khá lạnh. Cái lạnh như xâm nhập vào căn phòng nhỏ.
Tấm chăn của Vũ An đắp mỏng không như tấm chăn mềm ấm Bằng Lăng đang đắp:
Nhìn Vũ An nằm co ro dưới sàn gạch, bất nhẫn, Bằng Lăng ngồi dậy. Ngập ngừng mãi, cô mới dám lay nhẹ tay Vũ An.
– Anh An, dậy đi!
Vũ An giát mình mở mắt ra, ngơ ngác:
– Có chuyện gì vậy?
Bằng Lăng lúng túng:
– Trời rất lạnh, anh lại ngủ dưới đất lạnh lắm, hay là...lên giường mà ngủ.
– Không cần đâu, anh không cảm thấy lạnh gì mấy. Em cứ yên tâm ngủ đi há!
Câu từ chối tế nhị nhưng lại khiến Bằng Lăng quê quê. Cô có thiện ý tốt, ngoài ra không có suy nghĩ nào khác, vậy mà anh... Quê qúa, Bằng Lăng leo trở lại giường nằm xuống. Lần sau, mày chớ làm cái việc ngu ngốc mời người ta lên giường, không khéo anh ta lại nghĩ... Một nỗi ấm ức vô cớ dấy lên trong lòng Bằng Lăng. Bằng Lăng thiếp đi trong cái ấm ức ấy.
Cộc...cộc...
Bằng Lăng giật mình thức giấc vì tiếng gõ cửa. Vũ An cũng vừa choàng dậy, anh quên mất hoàn cảnh hai người nên khệnh khạng đi lại cửa.
– Vũ An à!
Bà Thuần gọi. Vũ An kéo cánh cửa ra:
– Có chuyện gì vậy mẹ?
– Bằng Lãng...
Vừa đang nói, bà Thuần im bặt nhíu mày nhìn mớ chăn gối dưới nền gạch:
– Con ngủ dưới nền gạch à?
Giật mình, Vũ An lúng túng:
– Tôi qua nóng quá, nên con xuống gạch ngủ cho mát ạ.
– Ngủ cho mát?
Bà Thuần trợn mắt. Vũ An vội ôm vai mẹ đẩy ra ngoài.
– Mẹ gọi Bằng Lăng có chuyện gì vậy?
– Bà nội nói sáng nay định rủ Bằng Lăng đi đâu đó, nên mẹ qua báo Bằng Lăng.
– Con sẽ nói lại. Còn gì nữa không mẹ?
– Không?
Bà Thuần quay đi với bao thắc mắc. Tại sao Vũ An ngủ dưới đất? Chúng nó giận nhau hay là Bằng Lăng từ chối Vũ An? Bà đâu có quên chuyện chồng của mình là người muốn có cuộc hôn nhân này.
Phải hỏi cho rõ mới được. Đứa con trai bà cưng quý lại phải ngủ dưới đất.
Hừm!
– Vũ An!
Vũ An đứng lại vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
– Có chuyện gì vậy mẹ?
Bà Thuần nghiêm mặt:
– Mẹ muốn biết, tại sao con và vợ con ngủ riêng?
Vũ An vờ cười:
– Vợ chồng trẻ đôi khi cũng có chuyện cãi cọ rồi ngủ riêng, mẹ quan tâm làm gì?
– Không quan tâm sao được. Con không thấy bà nội con muốn điều gì sao?
– Con và Bằng Lăng còn trẻ, thì lo gì hả mẹ. Thôi, con lên phòng đây.
Vũ An vù lẹ lên phòng, trong lúc Bằng Lăng đang đì xuống. Anh kéo cô lại thì thào:
Đừng có xuống, mẹ đang truy vấn chuyện chúng ta ngủ riêng đó.
Giật mình, Bằng Lăng lùi lại:
– Rồi anh trả lời như thế nào?
– Nói là chúng ta đang giận nhau. Trở lên phòng đi!
Bằng Lăng riu ríu đi theo Vũ An. Hèn nào sáng nay bà cứ nhìn cô, cái nhìn khiến cô nhợt nhạt. Hay là bà đả biết cho đến giờ nay, cô và Vũ An vẫn thân ai nấy giữ rồi?
– Vũ An à!
Tiếng gõ cửa và tiếng bà Thuần. Hoàng hồn, Vũ An ôm lấy Bằng Lăng, đẩy cô ngã xuống giường.
– Cửa không khóa, mẹ vào đi!
Bà Thuần đẩy cửa bước vào, mặt bà thoáng đỏ lên vì đôi vợ chồng trẻ đang nằm ôm nhau trên giường. Còn Vũ An, anh vờ buông Bằng Lăng ra, ngồi dậy.
– Chuyện gì nữa hả mẹ?
– À. Mẹ định hỏi...mà thôi, mẹ không phiền vợ chồng con nữa.
Bước ra ngoài, bà Thuần không quên khép cửa lại. Vũ An thở phào, đưa tay lên ngực, lưỡi thè ra như trẻ con, cử chi đến buồn cười. Bằng Lăng phải quay đi nén nụ cười. Cái cảm giác thật mát lúc anh ôm cô và xô cô ngã xuống giường thật lạ lùng. Da thịt của người mập sao giống như cái bị bông vậy. Cái ý nghĩ ấy khiến Bằng Lăng phì cười.
Vũ An lại hiểu lầm tiếng cười ấy, anh cười theo:
– Hú hồn phải không?
– Anh nghĩ là chúng ta sẽ giấu được ba mẹ anh trong bao lâu?
– Anh không biết.
– Vậy em có tệ lắm không?
Vũ An nhíu mày anh không hiểu câu hỏi của Bằng Lăng.
– Em làm sao tệ được, chín mươi trên một trăm đấy.
– Thế à?
Bằng Lăng đi lại cửa sổ nhìn ra ngoài. Cô lại hỏi điên khùng gì anh nữa đây?
Không khéo anh lại hiểu lầm cô, cột mà tìm trâu hả? Xấu hổ chết đi được.
– Bằng Lăng này!
Vũ An đến sau lưng Bằng Lăng từ lúc nào, cô không hay nên quay lại:
– Dạ.
Vô tình, mặt cô chạm vào mặt Vũ An, sống mũi của cô lướt nhẹ lên gò má bóng và mũm mĩm của Vũ An. Cả hai lúng túng dạt ra xa, cùng có một cảm giác thật lạ.
Mặt Bằng Lăng ánh lên một màu hồng ngượng ngùng.
Vũ An cũng ngượng ngập không kém:
– Anh...muốn nói em không tệ, em rất xinh, duyên dáng là khác. Có điều... có điều.
Lúng ta lúng túng không nói được nữa, đã vậy Bằng Lăng còn cắc cớ hỏi dồn:
– Có điều sao hả anh?
– Anh sợ.... em không thích anh.
Vũ An nói thật nhanh như sợ không còn cơ hội để nói, rồi bất chợt, anh chổm tới hôn vào má Bằng Lăng một cái. Bằng Lăng giật nảy ngươi, song lần này, cô không tránh ra, mà ngước mắt nhìn Vũ An. Cả hai nhìn nhau, cái nhìn sâu lắng.
Vũ An thì thầm:
– Đúng là anh sợ em không thích anh. Có gã đàn ông nào cứng lòng trước vẻ đẹp duyên dáng như em.
– Tại sao em không thích anh? Anh hơi mập, bụng hơi bự, nhưng cũng đẹp trai và biết lo cho em, quan tâm tới em, em còn mong gì hơn nữa. Vả lại, chúng ta cũng đã làm đám cưới:
Vũ án kéo nhẹ Bằng Lăng vào mình, anh sung sướng áp mặt vào mái tóc mềm của cô:
– Em biết không? Anh rất mặc cảm vì cái bề ngoài phồp pháp của mình, đó là nguyên nhân mà anh không dám tiến gần em. Có đêm, em vô tình rúc vào lòng anh, ôm anh trong giấc ngủ, anh muốn ôm lại em và thậm chí còn muốn hôn em nữa kìa.
– Thật hả anh?
– Dĩ nhiên là thật!
– Vậy bây giờ, anh... hôn em đi.
Bằng Lăng ôm qua cổ Vũ An, mắt cô khép hờ lại chờ đợi. Vũ An rung động cúi xuống, ngập ngừng rôi đặt đôi môi mềm ấm xuống vành mi cong rung động, đôi môi ngập ngừng lại tìm đến đôi môi cong hé mở. Nụ hôn ngọt ngào cũng không kém phần say đắm.