Lại một ngày nữa trôi qua.
Mới sáng sớm, Tư Đồ Thuần vừa mở mắt đã nhận được thông báo từ sở cảnh sát, lại xảy ra một vụ giết người, có bốn nạn nhân. Cô vội vã đến sở, cùng đồng nghiệp chuẩn bị xuất phát.
Đến hiện trường, đội cảnh sát nhìn những thi thể bê bết máu rồi nói: “Ra tay dã man thế này, không cần phải nói, chắc chắn là người của Kỳ Dã!”
Sắc mặt cô tái nhợt, cô lùi về phía sau, chân tay bủn rủn, khuỵu xuống.
Một đồng nghiệp đỡ cô lên xe, mang cho cô một cốc nước.
“Thế này đã là gì đâu, nhiều vụ còn thê thảm hơn nhiều, nhìn dần rồi sẽ quen.”
Cô gật gật đầu, cảm thấy không còn chút sức nào nữa, ngực cô đau nhói, tay run rẩy không cầm nổi cốc nước.
Tuy đến khu vực này chưa lâu, nhưng cô cũng đã nghe không ít cảnh sát nói đến Kỳ Dã, đặc biệt là con trai của Kỳ Dã - Trác Diệu. Hắn nham nhiểm, độc ác, ngang ngược, hung bạo, không biết đạo nghĩa là gì.
Nhìn cảnh thảm sát dã man đó, cô nhớ đến lời nói ngày hôm qua của An Dĩ Phong, cảm giác sợ hãi chưa từng có bủa vây lấy cô.
Cảnh sát Vu đi tới, ân cần nói với cô: “Nếu không chịu được cảnh ở đây thì đừng ép mình làm nữa, ở khu vực khác đang thiếu một văn thư, chú muốn điều cháu sang đó. Cháu suy nghĩ đi.”
“Cháu chịu được… chỉ là hôm qua cháu nghỉ ngơi không tốt lắm.”
“Vậy cháu về nghỉ đi.”
“Vâng.”
Rời khỏi hiện trường, cô chạy ngay đến trung tâm thể hình, nơi lần đầu tiên gặp An Dĩ Phong. Đúng như cô dự đoán, vừa bước vào phòng tập, cô đã nhìn thấy An Dĩ Phong và Hàn Trạc Thần đang đấu tập trên sàn, vẻ mặt của họ rất nghiêm nghị chứ không thoải mái như lần đầu tiên cô gặp. Cô không muốn quấy rầy họ nên đứng nhìn từ xa. Cũng giống như lần đầu tiên đó, chỉ đơn thuần là ngắm nhìn họ, nhớ kỹ từng nét mặt, từng động tác nhỏ của họ.
Bỗng nhiên động tác của hắn khựng lại, cú đấm vốn dĩ hắn có thể tránh được giáng trúng người hắn.
Hắn nhún vai hướng mắt về phía cô…
Ánh mắt của họ gặp nhau, không cần ôm, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để thể hiện nỗi nhớ và tình yêu họ dành cho nhau.
An Dĩ Phong ngập ngừng một lúc, rồi nhảy xuống khỏi sàn tập, đi về phía cô. Cô khẽ kéo vạt áo, cười với hắn.
Vì là nơi công cộng nên hắn dừng lại khi còn cách cô một khoảng rất xa. Cô nói: “Em đoán là anh sẽ ở đây vận động gân cốt chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay.”
“Sao em biết là anh sẽ ở đây?”
“Trước kia em gặp anh ở đây.”
“Trước kia?”
Cô hắng hắng giọng, bắt chước kiểu mà hắn hay nói với cô: “Kể mà gặp được một cô gái tốt, ngày nào em cũng sẽ về nhà nấu cơm cho cô ấy… Em không ra vào hộp đêm, chẳng lẽ em ra vào sở cảnh sát à?”
Hắn nhớ lại một lúc rồi ngạc nhiên hỏi cô: “Em biết anh từ lâu rồi à?”
“Ừ, ít nhất sớm hơn anh biết em.”
“Không phải là em…” Hắn nháy nháy mắt. “… yêu thầm anh đấy chứ?”
“Ừ!” Cô nhìn vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng của hắn, và nói cho hắn tất cả những điều cô muốn nói: “Lúc em vẫn chưa biết tên anh, em đã tin rằng anh là một người đàn ông tốt! Khi anh bảo em là bạn gái của anh, em thực sự rất ngạc nhiên và vui mừng đến mức không tin đó là sự thật… Sau đó, khi em đã biết anh là ai… em vẫn nghĩ rằng anh là một người đàn ông tốt!”
“…”
“An Dĩ Phong, cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng phải sống, tối nay em đợi anh ở bãi biển…”
“Anh đồng ý…”
Hắn xúc động đưa tay ra, muốn chạy đến nắm lấy tay cô. Cô vội vàng cho tay về phía sau, khẽ kéo ống tay áo và nói: “Hẹn tối nay!”, rồi quay người bước đi.
Vừa mới đi được hai bước, An Dĩ Phong đột nhiên chặn trước mặt cô, kéo tay cô lại… giơ cao bàn tay cô lên. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc băng trắng trên tay cô.
Cô thu tay lại: “Cái này… không có gì… lúc em nấu canh không cẩn thận nên bị bỏng.”
Hắn không nói lời nào, nắm tay cô và tháo từng vòng, từng vòng dải băng vải đó.
Máu khô dính trên vết thương dài chừng hai centimét, nhìn thấy mà sợ.
“Vết bỏng? Đây là bị bỏng sao?” Hắn không kiềm chế được quát to. “Em điên rồi?”
Cô liền lắc đầu: “Em không sao, làm sao em lại ngốc thế được, em chỉ doạ bố chút thôi. Cách này… em nghe nói là rất hiệu quả.”
“Nếu anh mà biết em làm thế này, thì thà rằng anh không gặp lại em nữa!!!” Hắn hét lên rồi đưa tay ra, nắm lấy vai cô, nhìn xung quanh, lại thu tay về… rồi lại đưa tay ra kéo cô vào lòng: “Sau này đừng làm việc ngốc nghếch như vậy nữa nhé, đừng vì anh mà làm hại đến mình.”
Cô cuống quýt đẩy hắn, chạy nhanh ra khỏi phòng tập thể hình.
“Chỉ cần lời này của anh là đủ rồi.” Cô tự nhủ với lòng mình. “An Dĩ Phong, cho dù cả thế giới này đều cho rằng anh đáng bị lôi ra xử bắn, nhưng tình yêu của anh dành cho em đáng trân trọng hơn bất cứ thứ gì! Em không biết chúng ta có thể yêu nhau bao lâu, nhưng được yêu như thế này với em đã đủ lắm rồi.”
Nhưng cô không ngờ rằng, duyên phận của họ… chỉ còn lại một ngày cuối cùng!
Từng giây, từng giây trôi qua trong sự giày vò.
Vô số cảnh tượng đẫm máu cứ xuất hiện trong đầu cô, rõ nét hơn rất nhiều so với những hồ sơ vụ án mà cô từng xem.
Bảy giờ, trời đã tối, An Dĩ Phong vẫn chưa gọi điện cho cô. Cô bồn chồn, bất an bước đi trên đường, bước chân cứ loạng choạng không phương hướng.
Một chiếc xe hàng đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, chừng bảy, tám người đàn ông cao to từ trên xe nhảy xuống, vây quanh cô, nhìn qua cũng biết họ không phải người tử tế. Vài người qua lại trên đường nhìn thấy vậy đều bỏ chạy.
Cô nhanh tay rút súng ra, mở chốt an toàn và giơ súng lên. “Các anh định làm gì?”
Bọn chúng không chút sợ hãi. Một tên cầm đầu ra mặt nói: “Tư Đồ Thuần, Trác đại ca muốn nói chuyện với cô.”
“Tôi và hắn ta chẳng có chuyện gì để nói.”
“Vậy không biết cô và An Dĩ Phong có gì cần nói không?”
Tay cô bỗng run lên, khẩu súng cầm không chắc nữa. Nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, lặng im suy nghĩ một chút, rồi lạnh lùng trả lời: “Tôi và hắn ta chẳng có việc gì để nói.”
Người đàn ông đó rút điện thoại ra, ấn số rồi đưa cho cô. Thấy cô không nhận, hắn đành bật loa ngoài, giơ ra trước mặt cô.
Chuông đổ vài lần, một người đàn ông trong điện thoại nói một câu rất khó hiểu: “Thế nào? Không nể mặt tôi sao?”
Cô không nói gì, nắm chặt khẩu súng, quan sát vị trí của mấy tên đó, tính toán cự ly giữa cô và chúng.
Trác Diệu không nghe thấy cô trả lời, tiếp tục nói: “Cảnh sát Tư Đồ, tôi vừa nói chuyện với An Dĩ Phong… Nó rất muốn gặp cô!”
Trong điện thoại liền vọng lại tiếng gào giận dữ của An Dĩ Phong: “Trác Diệu, mày đừng ức hiếp người quá đáng!”
Giọng nói của An Dĩ Phong như một khối đá lớn giáng xuống người cô. Sau một cơn choáng váng, trước mắt cô bỗng hiện lên thi thể đẫm máu vô cùng thảm thương mà cô vừa nhìn thấy buổi sáng. Trong lúc đang hoảng hốt, cô nghe thấy Trác Diệu nói: “Tư Đồ Thuần, đừng nói là tôi không nhắc nhở trước, có lời nào thì tối nay cô hãy nói nốt với An Dĩ Phong đi, ngày mai sợ rằng sẽ không còn cơ hội đâu.”