Sáng sớm, khi Tư Đồ Thuần vừa mới đi thì Hàn Trạc Thần tới, mang theo một ly sữa đậu nành “Tân Vu Ký”. Hắn quan sát An Dĩ Phong một lượt từ đầu đến chân, thấy thần khí của hắn rất tốt, rồi lại nhìn đống chăn lộn xộn trên giường, nói: “Anh tưởng chú bị thương thế nào cơ. Không có vấn đề gì thì còn giả sống giả chết ở bệnh viện làm gì nữa!”
An Dĩ Phong uống một ngụm sữa đậu nành, cười nói: “Nếu em không giả chết nằm ở bệnh viện vài ngày, liệu tên họ Trác kìa có để em yên không?”
“Coi như biết điều!” Hàn Trạc Thần ngồi bên cạnh giường hắn, nhặt sợi tóc dài trên gối lên, nhìn một chút, rồi thả tay ra, nói tiếp: “Đại ca đã thay mặt chú nói chuyện với Trác Cửu rồi, đại ca sẽ nhường lại địa bàn phố Portland cho Kỳ Dã, Trác Cửu coi như nể tình, hắn sẽ giữ lại cái mạng cho chú.”
“Đại ca nhường lại địa bàn phố Portland cho Kỳ Dã?!”
An Dĩ Phong vẫn tưởng mình nghe nhầm, phố Portland là nơi anh cả Lôi lập nghiệp, đó là nơi kiếm ăn tốt nhất của họ, ngay cả hộp đêm của hắn cũng ở trên con phố đó. Nhường lại con phố đó thì khác gì ra khỏi xã hội đen?
Hàn Trạc Thần gật đầu, trầm ngâm.
“Nhưng Trác Diệu vẫn ấm ức khó chịu, hắn vẫn muốn chú phải đến kính trà xin lỗi hắn và không cho phép chú dẫn theo bất cứ ai đi cùng. Với bản tính của hắn thì có lẽ hắn sẽ đánh gãy một chân của chú.”
An Dĩ Phong ngồi thẳng dậy, nhìn thoáng qua chân mình, thở dài: “Anh Thần, anh yên tâm, em biết nên làm gì.”
Hàn Trạc Thần vẫy vẫy mấy tên đệ từ sau lưng hắn, bọn chúng hiểu ý, ra ngoài cửa đứng canh.
“Phong… hứa với anh, cho dù thế nào đi nữa cũng phải nhịn!”
Hàn Trạc Thần ghét sát vào tai hắn, nói rất nhỏ, chỉ mình hắn mới nghe thấy: “Đợi chuyện này kết thúc, anh sẽ giúp chú xử Trác Cửu.”
Lúc nói câu này, hắn nhếch mép cười, hàng mi rủ xuống che khuất ánh mắt.
An Dĩ Phong đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, kinh sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hàn Trạc Thần thực sự nổi giận, giống như một con quỷ thoát xác với âm mưu thôn tính cả thế giới.
An Dĩ Phong gượng cười, xoá tan bầu không khí lạnh lùng đó.
“Anh đùa gì vậy, anh cẩn thận không thì người của Kỳ Dã lại đánh gãy cả hai chân anh đấy!”
“Chú nghĩ là anh cũng ngốc như chú à!?” Hàn Trạc Thần nhìn hắn với vẻ mặt coi thường. “Anh mà đã làm thì đương nhiên phải là “thần không hay, quỷ không biết” rồi.”
An Dĩ Phong không để ý đến câu đùa của Hàn Trạc Thần, hỏi tiếp: “Đại ca có biết không?”
“Đại ca muốn về dưỡng lão rồi, sau này sẽ không quan tâm nữa đâu.”
“Ý anh là sao?”
“Bắt đầu từ hôm nay, chú sẽ không còn cảm thấy nhàm chán vô vị nữa…”
Hàn Trạc Thần không cần nói hết câu thì An Dĩ Phong đã hiểu. Anh cả Lôi nhường địa bàn phố Portland có nghĩa đã chấp nhận bước chân ra khỏi xã hội đen. Cuối cùng họ cũng có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu.
“Tốt rồi, chú nghỉ một lúc đi, ngày mai anh lại đến thăm chú.”
“Đợi đã…”
An Dĩ Phong hơi lưỡng lự, rồi hỏi: “Anh Thần, có phải phụ nữ rất dễ thay đổi?”
“Ừ, giây trước họ yêu chú, giây sau đã có thể yêu một người đàn ông khác!”
“Cũng có nghĩa là, hôm qua cô ấy nói không muốn gặp mặt, thì hôm nay rất có thể chạy đến và nói: Em yêu anh.”
“Sao chú lại hỏi vậy?”
“Hôm qua Tư Đồ Thuần đến đây tìm em, cô ấy nói là muốn làm tình nhân của em.” Hắn băn khoăn một chút. “Em không đoán được là cô ấy nghĩ gì.”
“Đã đưa đến tận nơi như vậy thì cứ nhận đi, đợi đến khi chơi chán rồi, chú sẽ phát hiện ra là cô ta chẳng có gì khác biệt so với những cô gái khác.”
“Nếu em không thấy chán thì sao?”
Hàn Trạc Thần không trả lời mà hỏi hắn một câu khác: “Cho chú ăn món thịt kho tàu trong ba năm, chú có thấy chán ngấy không?”
“Ba ngày là chán lắm rồi.”
“Đàn ông, chưa được ăn miếng thịt nào thì làm sao mà biết được nó hấp dẫn thế nào… nhưng đến khi ăn rồi thì lại là chuyện khác.”
“Có lẽ thế!”
An Dĩ Phong sờ nhẹ tay lên chiếc gối, cảm giác như hơi ấm của cô vẫn lưu lại trên đó. Hắn mới hai mươi tuổi, lần đầu tiên yêu một cô gái. Hắn không biết Hàn Trạc Thần có nói đúng hay không, hắn cũng không biết là tình cảm mãnh liệt của hắn với Tư Đồ Thuần có thể kéo dài được bao lâu… Hắn chỉ biết một điều duy nhất, ngày hôm nay, hắn toàn tâm toàn ý yêu cô, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô…
Hàn Trạc Thần ra khỏi phòng bệnh, hắn không đi thang máy mà đi cầu thang bộ, vừa đi vừa gọi điện.
“Tôi đợi cô ở phòng 309, khách sạn Việt Hoa.”
Một tiếng sau, Tư Đồ Thuần trong bộ váy ngắn màu đen đến chỗ hẹn. Mặc dù hẹn ở khách sạn, nghe có vẻ không được đứng đắn cho lắm, nhưng Hàn Trạc Thần ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, quần tây áo sơ mi rất chỉnh tề, thể hiện rõ sự tôn trọng đối với phụ nữ.
Hắn đi thẳng vào chử đề chính: “Tôi cho cô một tháng để chuẩn bị, ngày Ba mươi tháng sau là lễ đại thọ sáu mươi của Trác Cửu, tôi sẽ nói cho cô biết vũ khí của Kỳ Dã giấu ở đâu…”
“Tại sao nhất định phải đợi đến ngày đó?”
“Đến lúc đó, người của cô có thể tóm toàn bộ những tên đầu sỏ của Kỳ Dã, bọn chúng sẽ không chạy thoát được.”
“Bắt bọn chúng không khó, nhưng cần phải có đủ chứng cứ để tố cáo bọn chúng.”
“Để tôi thử xem.”
“Được, tôi đợi tin của anh.”
Lúc cô vừa định rời đi, Hàn Trạc Thần nói thêm: “Việc chúng ta hẹn nhau ở đây không được cho An Dĩ Phong biết.”
“Tôi hiểu!”
Tư Đồ Thuần đi được một lúc thì một người đàn ông khác đi đến, là cảnh sát Vu trong bộ thường phục.
Hàn Trạc Thần đứng dậy, vẻ mặt thận trọng: “Bố, con muốn nhờ bố giúp con một việc.”
“Có việc gì cứ nói.”
“Ngày Ba mươi tháng sau, con muốn bố giúp con điều động lực lượng đặc công canh giữ phòng chờ thẩm vấn.”
“Tại sao?” Cảnh sát Vu hỏi hắn với vẻ mặt hoài nghi.
“Con muốn cho Trác Cửu đã vào rồi thì không thể ra được.”
Cảnh sát Vu lùi lại một bước.
“Con…”