Nụ Hôn Của Casanova

Chương 63

Hôm nay sẽ là một ngày trọng đại ở Tinseltown. Cuộc săn lùng quan trọng nhất trong những cuộc săn lùng sắp diễn ra tại đồi Beverly. Cũng giống như ngày kẻ bóp cổ giết người Richard Ramirez cuối cùng cũng bị bắt.

Hôm nay, chúng tôi sẽ tóm được Beavis.

Hơn tám giờ sáng, Kate và tôi ngồi trong một chiếc Taurus màu xanh nước biển đậu cách trung tâm y tế Cedars-Sinai ở Los Angeles nửa dãy nhà. Có tiếng nhiễu điện trong không gian như thể cả thành phố dùng điện từ độc một chiếc máy phát khổng lồ. Một câu nói khăm vang lên trong đầu tôi: Địa ngục là một thành phố khá giống Los Angeles.

Tôi bồn chồn lo lắng; toàn thân tê liệt, bụng dạ nôn nao. Nguyên nhân là do kiệt sức. Không ngủ đủ giấc. Căng thẳng trầm kha. Đuổi theo quái vật từ bờ biển này đến bờ biển khác.

“Người bước ra từ chiếc BMW là bác sĩ Will Rudolph đấy,” tôi nói với Kate. Tôi cảm thấy căng thẳng như thể bị bàn tay to khỏe của ai đó siết chặt.


“Đẹp trai đấy,” Kate lẩm bẩm. “Cũng rất tự tin về bản thân. Nhìn cách gã đi kìa. Bác sĩ Rudolph.”

Kate chăm chú nhìn Rudolph, không nói thêm lời nào nữa. Gã có phải Vị Khách Lịch Thiệp? Phải chăng gã cũng là Casanova? Hay là chúng tôi đang bị gài bẫy vì lý do bệnh hoạn, tâm thần nào đó mà tôi không hề hay biết?

Nhiệt độ sáng hôm đó khoảng dưới mười sáu độ C. Không khí khô lạnh, giống như mùa thu ở vùng Đông Bắc. Kate mặc bộ đồng phục thể thao cũ, đi giày chạy đế dày, đeo cặp kính rẻ tiền. Mái tóc nâu dài buộc kiểu đuôi ngựa. Trang phục và đầu tóc rất phù hợp với một cuộc truy bắt.

“FBI đang bao vây gã hả Alex?” cô hỏi tôi mà không rời mắt khỏi ống nhòm. “Họ đang ở đây ư? Đồ cặn bã ấy không thể nào trốn thoát chứ?”

Tôi gật đầu. “Nếu gã làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì cho thấy gã là Kẻ Lịch Thiệp, họ sẽ bắt ngay. Chính họ cũng muốn làm điều đó.”

Tuy nhiên, FBI cũng sẵn sàng cung cấp bất kỳ thông tin nào mà tôi cần. Kyle Craig vẫn giữ lời hứa. Ít nhất là cho đến lúc này.

Kate và tôi theo dõi bác sĩ Will Rudolph bước ra khỏi chiếc BMW hai cửa mà gã vừa đỗ trong bãi đậu xe tư nhân ở phía Tây bệnh viện. Gã mặc bộ vest màu xám chì kiểu u. Bộ đồ được cắt may khéo léo và nhìn khá đắt tiền. Có lẽ trị giá ngang ngửa ngôi nhà của tôi ở D.C. Mớ tóc nâu buộc túm đuôi ngựa rất thời trang. Gã đeo kính râm mắt tròn gọng đồi mồi.

Một bác sĩ tại một bệnh viện sang trọng ở đồi Beverly. Vô cùng tự mãn. Đây chính là Vị Khách Lịch Thiệp chết tiệt, kẻ chọc giận cả thành phố này hay sao?

Tôi những muốn chạy qua bãi đậu xe mà đánh gã, hạ gục gã ngay lúc này. Tôi nghiến răng cho đến khi hàm cứng lại. Kate không rời mắt khỏi bác sĩ Will Rudolph. Gã cũng là Casanova sao? Chúng là một và đều chỉ là một con quái vật sao? Có phải không?

Cả hai chúng tôi cùng theo dõi Rudolph đi qua bãi đậu xe của bệnh viện. Gã sải những bước dài, nhanh nhẹn hứng khởi. Không có gì khiến gã phải bận lòng hôm nay. Cuối cùng, gã biến mất vào trong cửa phụ bệnh viện bằng kim loại xám.

“Một bác sĩ,” Kate lắc đầu quầy quậy, nói. “Lạ lắm, Alex ạ. Tôi nóng ruột quá.”

Tiếng rẹt rẹt của máy bộ đàm trên xe hơi khiến chúng tôi giật mình nhưng vẫn nghe được giọng trầm và cáu bẳn của đặc vụ John Asaro.

“Alex, cả hai đã thấy gã chưa? Đẹp trai chứ nhỉ? Cô McTiernan nghĩ sao? Bác sĩ khốn nạn của chúng ta phạm tội gì?”

Tôi nhìn Kate ngồi nơi ghế trước. Nhìn cô giờ đúng là người phụ nữ ba mốt tuổi. Không quá tin tưởng và chắc chắn, hơi lo lắng. Nhân chứng quan trọng. Cô hiểu rất rõ tầm quan trọng sống còn của giây phút này.

“Tôi không nghĩ gã là Casanova,” cuối cùng Kate nói. Cô lắc đầu. “Vẻ ngoài không giống. Gã gầy hơn… dáng đi cũng khác. Tôi không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng tôi nghĩ không phải tên kia, chết tiệt thật.” Giọng cô có vẻ hơi thất vọng.

Kate tiếp tục lắc đầu. “Tôi gần như chắc chắn gã không phải là Casanova, Alex ạ. Chắc phải có hai người, hai tên khốn.” Đôi mắt nâu của cô nhìn tôi quả quyết.

Vậy là bọn chúng có hai người. Có phải chúng đang cạnh tranh với nhau? Rốt cuộc thì trò chơi quỷ quái từ bờ biển này đến bờ biển khác chúng tôi đang chơi là vì cái gì?