Kích thích này có đôi chút nghiêm trọng, tâm trạng củaĐường Ca Nam biến đổi ghê gớm, khiến suốt cả buổi chiều anh như người mất hồn,tinh thần uể oải, rệu rã, không có tâm trạng làm việc, ngồi trước máy tính nghĩngợi.
Trên mạng bắt đầu lưu truyền nhiều thông tin, nói tìnhcảm của họ đã bị rạn nứt, Phong Bình đã đáp máy bay đi Paris, rời khỏi thànhphố Thánh Anh. Đi cùng chuyến bay với cô là Phương Quân Hạo, người có quan hệhết sức thân thiết với cô. Các độc giả trên mạng đều thấy sự việc biến đổi ngàycàng dữ dội, còn có một số người mạnh dạn dự đoán, cho rằng hàng loạt scandalcủa Phong Bình có thể là do có người đứng sau giở trò, không biết chừng PhongBình sẽ phát triển trong giới điện ảnh.
Tất cả những điều đó khiến Đường CaNam dở khócdở cười.
Sắp đến giờ tan làm, bỗng nhiên Đường Thi gọi điệnthoại đến văn phòng, hẹn anh cùng ăn tối.
Đường Ca Nam cũngrất muốn tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng với cô ta, chỉ có điều buổi tối cóbuổi tiệc rượu không thể không đi, đành phải khéo léo từ chối, chuyển lịch hẹnsang ngày mai.
Cả hai người đều không nhắc đến chuyện tối qua.
Đường Thi không nhắc đến, anh cũng đành phải vờ khôngbiết, hơn nữa lúc ấy quả thực là anh không biết gì cả. Một phần cùng là khôngmuốn cô ta phải khó xử, dù sao thì nói gì cũng đã muộn.
Buổi tối, anh không có chút hứng thú nào với chuyệnuống rượu tiếp khách, quyết định đưa Dương Phàm đi cùng, để anh ta phụ tráchkhoản này, còn mình thì đóng vai trò là bình hoa, nâng ly mỉm cười với mọingười.
Dù như vậy, anh vẫn phải cười đến mỏi cả miệng. Có mộtngôi sao nhỏ cứ bám lấy anh, cũng không biết là ai mang cô ta đến, tròn xoe đôimắt to tròn ngây thơ nói chuyện với anh, giọng nói nũng nịu, điệu đà, nội dungnói chuyện thì hoàn toàn xoay quanh chuyện tình cảm của anh, tỏ vẻ rất hứng thúvới những tin vịt trên báo. Cô ta bày tỏ vì vô cùng ngưỡng mộ Phong Bình nênmới đến dự bữa tiệc này, kết quả là… Cô ta nháy mắt, nhún vai lắc đầu một cáchthái quá, bày tỏ sự hối tiếc lớn lao, dường như cô ta mới là người tổ chức tiệcrượu, còn Phong Bình là vị khách vip quan trọng không thể đến dự tiệc được.
Thế là Đường Ca Nam lạnh lùng mỉa mai cô ta; “CôHoàng, cô là diễn viên hài à?”
Cô ca lập tức trợn tròn mắt, nũng nịu nói: “Dĩ nhiênkhông phải rồi, ha ha, chỉ có điều lần trước tôi gặp một đạo diễn lớn, ông ấycó nhắc đến một bộ phim hài đang chuẩn bị quay, còn hỏi thăm tôi, ha ha…”
Đường Ca Nam nhìn cô ta bằng ánh mắt rất thành khẩn,anh nói: “Cô rất thích hợp diễn phim hài, chắc chắn sẽ rất hot”.
“Thật sao? Vậy thì cảm ơn lời nói tốt đẹp của anh, haha…”
…
Đường Ca Nam không còn gì để nói, đành phải di chuyểntầm mắt, tìm cơ hội thoát thân. Dường như Miss Hoàng cũng không tìm được chủ đềnói chuyện nên bắt đầu bảy tỏ niềm hối tiếc mới: “Ôi, anh Đường, sao anh lạikhông đưa cô Phong đến, thật là, cứ tưởng rằng hôm nay may mắn được gặp cô ấy”.
Nói lời toát lên vẻ tiếc nuối khôn cùng, nhưng ĐườngCa Nam hoàn toàn không có ý đáp lời, ngay cả nụ cười cũng có chút giả tạo.Nhưng điều thần kỳ là cô ta không hề cảm nhận được điều đó, vẫn vì Đường Ca Nam“khen” cô ta hai câu mà bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói không suy nghĩ, hỏimột câu hỏi tương đối nhạy cảm.
“Thông tin mà hai ngày trước báo đăng có thật không?”
…
Đường Ca Nam đúng là thua cô ta, không còn gì để nói.
“Xin lỗi, tôi chỉ thấy hơi tò mò một chút”.
“Không sao”. Bỗng nhiên Đường Ca Nam mỉm cười, nét mặtôn hòa giống như cơn gió mùa xuân, anh mỉm cười lịch sự và nói: “Cô Hoàng, tôixin đính chính lại lời nói lúc nãy, có thể sẽ mạo phạm cô, xin cô thứ lỗi”.
“Là gì vậy?” Miss Hoàng lập tức tròn xoe đôi mắt ngâythơ trong sáng.
“Cô không hợp diễn hài lắm”.
“Vốn dĩ người ta không đóng phim hài mà”. Miss Hoàngnũng nịu.
“So với nghề diễn viên thì tôi nghĩ nghề săn tin hợpvới cô hơn”.
Miss Hoàng mỉm cười điệu đà một lúc rồi mới hiểu ý, nụcười đóng băng trên khuôn mặt. Đường Ca Nam đã nâng cốc chúc người khác rồi.Miss Hoàng cảm thấy bị sỉ nhục, suốt cả buổi tối ngoan ngoãn ngồi ở ghế củamình, đến tận khi bữa tiệc kết thúc.
Tuy nhiên cũng từ đó, hình tượng phong độ, lịch sự củaĐường Ca Nam trong giới nữ xuất hiện vết nứt.
Tối hôm ấy, sau khi trở về nhà, anh lại trải qua mộtđêm mất ngủ.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện. Mỗi chuyện đều khiếnngười ta phải lo lắng. Anh vẫn chưa hồi phục lại sau chuyện ly kỳ ở New York,buổi tối hôm quay về thành phố Thánh Anh, quan hệ với Phong Bình thân mật hơn –trước đây cũng có vài lần, anh cố tình nằm lỳ trên giường cô, ý đồ rõ ràng, chỉcó điều đều không thành công. Tối hôm ấy lại thuận theo tự nhiên một cách bấtngờ, cảm giác sung sướng không diễn tả hết bằng lời. Nào ngờ vui quá hóa buồn,sáng hôm sau lại xảy ra biến cố… Phóng viên thì không nói làm gì, ngay cả Lụcquản gia và Đường Thi cũng chạy đến chen chân… Thật đúng là không biết nói thếnào.
Đầu óc anh rối bời, trăm mối tơ vò, cảm xúc đan xen,suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện kia, làm sao có thể ngủ được cơ chứ? Tối quamượn rượu để ngủ, kết quả là vì rượu mà làm lỡ chuyện, để lỡ điện thoại củaPhong Bình.
Bạn nói xem, tất cả những chuyện đó đều là chuyện quáiquỷ gì vậy?
Nghĩ đến đây, Đường Ca Nam không kìm được lại muốn sờchén rượu.
Nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt, dĩ nhiên là giải thíchvới Phong Bình chuyện hiểu lầm đêm qua. Dù anh còn rất nhiều việc phải xử lý,nhưng điều khiến anh lo lắng nhất lại là tình cảm. Vì có tình cảm nên mới cảmthấy buồn phiền, cảm thấy chán chường, mới vì không thực hiện lời hứa nên mớithấy tức giận – Tuy lúc ấy Phong Bình chỉ buột miệng nói ra, mang theo chút gâykhó dễ của người yêu nhau, nhưng anh rất nghiêm túc, vì chuyện ấy mà anh đặcbiệt nhờ vả cha mình, kết quả là…
Thôi được, anh thừa nhận, đúng là chuyện này khiến anh“bị tổn thương”.
Nhưng cũng giúp anh nhận ra một sự thực, đó là PhongBình đã ảnh hưởng quan trọng đến cuộc sống của anh. Cô không còn là một ngườikhông quan trọng. Vì vậy, anh nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện tối qua,không thể để cô hiểu lầm được.
Nhưng, cô đã bay đi Paris, anh lại không biết liên lạcvới cô bằng cách nào, làm thế nào bây giờ?
Đường Ca Nam nằm trên giường, ngây người nhìn trầnnhà, suy nghĩ một lúc lâu, lại một lúc lâu… xoay hết bên này đến bên kia… mọiviệc cứ đan xen vào nhau… bỗng nhiên lại nhớ đến người bạn trai cũ của PhongBình…
Nếu nói là không tò mò thì đúng là nói dối.
Anh vớ lấy chiếc điện thoại của Phong Bình ở cạnh gối,tìm số điện thoại ấy, nó đã trở thành dãy số quen thuộc. Có lẽ anh nên tìm ngườiđiều tra số điện thoại này? Nếu không có vấn đề gì thì anh đỡ phải nhớ đến nótừ sáng đến tối.
Ừm, cứ quyết định như vậy.
Sau khi đã có chủ ý, Đường Ca Nam thấy nhẹ nhõm hơnmột chút, cảm giác buồn ngủ cũng dần dần xuất hiện.
Giấc ngủ này kéo dài đến trưa hôm sau.
Khi anh đánh răng rửa mặt xong xuôi, mặc bộ quần áongủ trắng muốt xuống tầng thì phát hiện một vị khách vô cùng tôn quý – Bà nộianh, Đường lão phu nhân.
Bà ta trang điểm rất sang trọng, quý phái, ngồi bênbàn ăn giống như một pho tượng. Ngồi cạnh là Đường Minh Tuyên, cũng trang điểmhết sức chói lọi, rực rỡ.
Họ đang dùng bữa, hơn nữa là một bữa ăn thịnh soạn,chỉ có một mình Lục quản gia đứng bên hầu hạ rõ ràng là không đủ. Nhưng quảthực chỉ có một mình bà ta khúm na khúm núm đứng đó chờ lệnh.
Đường Ca Nam vừa nhìn thấy họ liền nhớ lại hôm nay làthứ Bảy. Theo thường lệ, anh nên về nhà tham dự buổi họp mặt gia đình, khôngngờ họ lại chủ động đến chơi.
Anh vô cùng ngạc nhiên, gượng cười và nói: “Bà ơi, đầubếp của bà bị ốm ạ?”
Đường lão phu nhân đang ăn, không nói gì, chỉ ngướcđôi mắt sắc nhọn đằng sau cặp kính nhìn anh.
Đường Minh Tuyên ngẩng đầu, khuôn mặt như cười nhưngkhông phải là cười: “Anh hai, chào buổi sáng”.
Đường Ca Nam nháy mắt với cô, mặt dày nói: “Không sángnữa”.
Nói xong liền đi xuống, tự giác kéo ghế ngồi xuốngbàn, liếc nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn, sau đó gắp một miếng cá, đặtvào đĩa trước mặt Đường lão phu nhân, lấy lòng bà, “Đây là món sở trường củabác Lục, nhiều năm bà không ăn rồi đúng không ạ?”
“Đúng vậy, nhiều năm nay ta không được ăn những món ănmà Lục quản gia nấu”. Đường lão phu nhân khẽ đặt đũa xuống, chậm rãi nói, giọngnói dịu dàng đến kỳ lạ.
Đường Ca Nam không biết vì sao bà lại đến đây, chỉbiết tâng bốc: “Vậy thì bà mau nếm thử đi”.
“Lúc nãy ta đã nếm qua rồi”. Đường lão phu nhân lạnhlùng ngắt lời anh.
“Ngon không ạ?” Đường Ca Nam nịnh nọt.
“Dường như khẩu vị nồng hơn trước đây, xì dầu và ớtcho hơi nhiều”. Đường lão phu nhân nói từng câu từng chữ, chậm rãi, nghe có vẻrất nghiêm túc. Im lặng một lúc, bỗng nhiên bà ta lại cười, thay đổi giọngđiệu: “Có lẽ ta già rồi, khẩu vị đã khác xưa”.
Lục quản gia vẫn giữ nụ cười trên môi, chỉ có điều nụcười ấy hơi gượng.
Đường Ca Nam nghe đến đó, cuối cùng cũng hiểu ra vấnđề, thì ra là bà muốn ám chỉ Lục quản gia.
Anh vừa có ý nghĩ ấy, Đường lão phu nhân bỗng nhiênchuyển chủ đề nói chuyện, giọng nghiêm nghị hơn: “Ta thấy trên báo nói, PhongBình chuyển ra ngoài, ở khách sạn, rốt cuộc thế là thế nào?”
“Ấy… Đâu có ạ, cô ấy thường xuyên ở khách sạn ThờiQuang”. Đường Ca Nam nói mà không kìm được lườm Lục quản gia. Nếu không phải nểtình bà ta sống ở nhà họ Đường bao nhiên năm, anh đã đuổi bà ta đi rồi.
“Thật sao?”
“Vâng ạ, khách sạn Thời Quang từng là gia sản nhà côấy, cô ấy sống ở đó, giống như được về nhà vậy”.
“Anh nói thế là thế nào? Em không hiểu”. Đường MinhTuyên vẫn đang nhai thức ăn, chưa kịp nuốt mà hỏi luôn, “Thế nào gọi là kháchsạn Thời Quang từng là gia sản nhà cô ấy?”
Tuy Đường lão phu nhân đã sớm biết thân phận của PhongBình, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ biết chung chung, không có một khái niệmcụ thể nào, chỉ biết rất giàu rất giàu. Lúc này bỗng nhiên nghe thấy câu nói ấykhông khỏi ngạc nhiên, nhưng vì là người hiểu biết uyên thâm, giàu kinh nghiệmnên không biểu lộ ra ngoài như Đường Minh Tuyên.
Đối diện với lời chất vấn của Minh Tuyên, Đường Ca Namliền thuật lại những lời mà Phong Bình đã từng nói với mình: “Khách sạn ThờiQuang vốn là gia sản nhà cô ấy, do nhà họ Phương đứng ra quản lý, về sau congái của Phương Bá Thao là Phương Quân Di ra đời, mẹ của Phong Bình liền tặng nócho nhà họ Phương coi như món quà chúc mừng”.
Câu nói ấy khiến không gian trong phòng chìm trongtĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Đường Minh Tuyên mới ngạc nhiên thốtlên: “Oh, My god!”
Lục quản gia đứng sau Đường lão phu nhân, ban đầu vẫnchưa kịp phản ứng gì, lúc này thì cũng đã hiểu ra vài phần, hai con ngươi trợntròn suýt thì rơi khỏi khoang mắt.
Chao ôi, khách sạn Thời Quang, một trong những kháchsạn đẳng cấp thế giới, gia sản hùng hậu, bá chủ của ngành kinh doanh khách sạnchâu Á. Vị thần nào có trong tay số tiền lớn như vậy, tùy tiện tặng người khác,quá hào phóng, thực sự quá hào phóng!
Bà ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Nhìn PhongBình nhà quê như vậy, khả năng thưởng thức kém như vậy, làm sao có thể…
Trời ơi, thực sự bà ta không thể tưởng tượng được.
Bà ta “choáng” nặng, ngay cả khi Đường Ca Nam hỏi nướchoa quả bà ta cũng không nghe thấy.
Đường Ca Nam đành phải giơ cốc lên, cất cao giọng nói:“Nước cam”.
Lúc ấy bà ta mới bừng tỉnh, vội vàng đi vòng sang rótnước cam cho Đường Ca Nam.
Đường lão phu nhân cũng hồi phục sau cơn chấn động,khẽ ho hai tiếng, tiếp tục chủ đề lúc nãy: “Ở thành phố Thánh Anh này, nhà họĐường có thân phận, có địa vị, vậy mà trên báo lại nói Phong Bình ở nhà chúngta bị ngược đãi, rốt cuộc đây là chuyện gì?” Giọng trở nên nghiêm khắc hơn.
Lục quản gia vội nói: “Xin lỗi, chuyện này là tôi…”
Đường lão phu nhân nghiêm mặt, quát lên: “Tôi đang nóichuyện với bà sao?”
Lục quản gia lập tức ngậm miệng.
“Đúng là một chút phép tắc cũng không có, không có lớnnhỏ trên dưới gì cả, còn ra thể thống gì nữa? Có phải tưởng rằng đã chuyển rangoài thì không ai quản được các người sao?”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Đường lão phu nhân tiếp tục nổi giận: “Bác Lục, ta đểbác đến đây, là để chăm sóc cho cuộc sống của thằng Nam, chứ không bảo bác làmcố vấn tình cảm cho nó. Bác đừng tưởng rằng hồi nhỏ nó theo bác vài năm mà coinó như con đẻ của mình. Nó họ Đường, không phải họ Lục. Nó đính hôn với ai, lấyngười con gái như thế nào, đó là chuyện mà ngay cả ta và bố nó đều không quảnđược”.
Lục quản gia không nói lời nào, mặt đỏ bừng như gấcchín.
Đường Ca Nam chỉ biết cúi đầu ăn cơm. Anh đã biết dụngý của bà nội khi đến đây rồi nên thoải mái ăn uống. Hai hôm nay ngoài rượu, anhkhông ăn gì cả, lúc này đang đói cồn cào.
Trên thực tế, đúng là mấy năm cùng anh chuyển rangoài, Lục quản gia có đôi chút chẳng ra làm sao cả. Chỉ vì bà ta phục vụ nhàhọ Đường nhiều năm, hơn nữa đã có tuổi, anh không ra mặt được, Đường lão phunhân nói là thích hợp nhất, lời nói rất có trọng lượng.
Lục quản gia đã ngần ấy tuổi rồi, phục vụ cho nhà họĐường hơn nửa đời người, bị chủ nhân phê bình nghiêm khắc như thế này là lầnđầu tiên trong đời, đúng là chỉ mong có cái lỗ nào để chui xuống, khuôn mặtnhăn nheo nóng bừng không biết để vào đâu. Trong cuộc đời của mình, bà ta đãgặp rất nhiều người, tự nhận là mình đã luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh,không ngờ lần này lại thất bại nặng nề, đúng là không còn mặt mũi nào…
Thực sự là…
Trời ơi, tâm trạng này không sao diễn tả bằng lời được.
Về sau Đường lão phu nhân nói những gì, bà ta căn bảnkhông nghe được, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, thậm chí ngay cả Đường lão phu nhân đilúc nào, bà ta cũng không thể nhớ nổi. Suốt cả buổi chiều, bà ta cố gắng tiêuhóa những câu nói trên bàn ăn của Đường Ca Nam, không thể tưởng tượng được,đúng là không thể tưởng tượng được, hoàn toàn vượt quá phạm vi lý giải của bàta, hoàn toàn đảo lộn nhân sinh quan mấy chục năm nay của bà ta.
Cuộc sống ơi, mi đúng là tràn ngập những điều bất ngờđáng ghét!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Đường Thi rất tán đồng vớicâu nói này, đặc biệt là khi cô ta nhớ lại hàng loạt sự việc xảy ra ở New York,thật đúng là bất ngờ, không thể tưởng tượng được.
Mấy ngày sau khi trở về từ New York, tâm trạng của côta phức tạp giống Đường Ca Nam, thậm chí còn phức tạp hơn Đường Ca Nam. Vì côta con gái, tâm sự của con gái thường tinh tế hơn, nhạy cảm hơn, nghĩ nhiều thứhơn. Còn cô ta, lại là người khá kiệt xuất trong phái nữ… có thể thấy cô ta hỗnloạn và chán ngán như thế nào.
Cô rất lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên, nónglòng muốn gặp và nói chuyện với Đường Ca Nam.
Dường như tất cả mọi người đều coi chuyện Đường Ca Nammất tích là chuyện bất ngờ, nhưng cô thì không nghĩ vậy, cô coi đó là chuyện vôcùng lãng mạn. Cô tưởng rằng, lúc ấy Đường Ca Nam đi tìm cô – thậm chí rất cóthể là đuổi theo cô ra ngoài, vì vậy ngay cả quần áo ngủ cũng không thay, vítiền cũng không mang theo.
Điều này hoàn toàn có thể, thử nghĩ mà xem, khi côgiận dữ cúp máy, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài uống rượu, rất có thể sau khi suynghĩ một lúc, anh chạy đến ngăn cô – vì trước đây anh đã từng làm chuyện ấy, vìvậy suy đoán của cô là có căn cứ. Sự phóng túng, ngạo mạn của anh chỉ là đểngụy trang, bên trong anh là một con người lương thiện, ôn hòa, không thể quátuyệt tình với người con gái mà mình đã từng yêu say đắm.
Còn nữa, nếu anh ta đã nói là buồn ngủ thì vì sao lạicòn ra quán bar? Hơn nữa ngay cả ví tiền cũng không mang theo? Rất rõ ràng, anhchạy đến quán rượu chỉ là nhất thời nghĩ đến, tám chín phần mười là đi tìm cô.
Đây là suy luận của cô, tuy vẫn còn một số chỗ mangtính chủ quan, nhưng ngoài nó ra, tạm thời cô chưa nghĩ ra được lời giải thíchnào hợp lý hơn. Hơn nữa, bản thân anh ta không đề cập đến chuyện tối hôm ấycũng khiến cô tưởng rằng anh ta ngại không muốn nói.
Cô cảm thấy rất xấu hổ và có lỗi vì chuyện đã uống sayở New York. Cuộc sống tràn ngập những điều bất ngờ, ai có thể nghĩ được rằngkhách sạn lại xảy ra án mạng, kinh động nhiều người như vậy, Đường Trạm đíchthân bay đến New York.
Lúc ấy cô ở đâu?
Uống đến say mềm, không biết trời đất gì, đến tận trưahôm sau mới biết chuyện gì đã xảy ra, thậm chí điện thoại của cô bị người tagọi đến nỗi tự động tắt máy, có thể tưởng tượng được rằng có bao nhiêu ngườitìm cô, nhưng cô lại…
Trời ơi, cô đang làm cái gì vậy?
Đúng là quá thất lễ, quá không chuyên nghiệp, quá quáquá quá mất mặt!
Tuy rằng cuối cùng chuyện này chẳng qua chỉ là mộtphen kinh động hụt, nhưng trên máy bay về nước, cô buồn phiền xấu hổ đến nỗingay cả Dương Phàm cũng không biết an ủi cô thế nào. Dù là nói gì cũng cảm thấyquá giả tạo.
Cô tung hoành trong nghề sáu năm, chưa bao giờ làmchuyện gì ngu ngốc như thế, hơn nữa từ trước đến nay vẫn luôn tự hào vì mình làngười lý trí, bình tĩnh, xảy ra chuyện như thế này, đúng là không thể tha thứcho mình được.
Vừa quay về là cô nóng lòng muốn nói chuyện với ĐườngCa Nam ngay, nhưng không ngờ hai đêm liền anh ta uống say mềm, không biết gì,khiến cô không thể không nghĩ lệch lạc, suy cho cùng thì năm ấy chỉ có cô mớicó thể khiến anh uống say. Dường như không thể mỉa mai cái kiểu tự cho mình làđa tình của cô. Nếu đứng ở góc độ của cô mà suy xét vấn đề thì dường như cũngđúng là như thế, hơn nữa một khi con người đã tư duy theo một phương thức nàođó thì càng nghĩ càng thấy có lý. Ít nhiều thì chúng ta cũng có lúc ngộ nhận,hiểu sai ý người khác.
Mặt khác, cô không có thói quen đặt mua tạp chí giảitrí, hơn nữa sau khi quay trở về từ New York, có rất nhiều việc cần xử lý,thỉnh thoảng có chút thời gian rảnh rỗi thì lại không nén được buồn phiền vìchuyện ngu ngốc mình đã làm ở New York, làm gì có tâm trạng để chú ý đến tintức giải trí.
Cô hoàn toàn không biết hai hôm nay đã xảy ra chuyệngì, vì vậy khi đối diện với Đường Ca Nam, thấy dáng vẻ mệt mỏi, tiều tụy củaanh, trong lòng cô có cảm giác lạ. Cô tưởng rằng vì mình mà anh hồn bay pháchlạc.
“Sắc mặt của cậu không được tốt lắm, tối qua không ngủđược à?”
“Thật sao?” Đường Ca Nam cười, đưa tay sờ cằm và nói:“Chắc là hôm nay tôi không cạo râu”.
“Hai hôm nay cậu cứ mơ mơ màng màng như người say, cótâm sự gì à?”
“Cô biết đấy, tửu lượng của tôi không tốt lắm, uốngmột chút là say”.
“Tôi tưởng rằng mấy năm nay cậu sẽ tiến bộ cơ đấy”.
“Tôi không có năng khiếu trong chuyện uống rượu”.Đường Ca Nam bật cười, nói đùa, “Cô gọi tôi ra đây không phải là để kiểm tratửu lượng của tôi chứ?”
“Ha ha, dĩ nhiên không phải”. Nét mặt Đường Thi cóchút không tự nhiên, cô uống một ngụm nước rồi mới nói: “Tôi gọi cậu ra ngoàilà vì chuyện tuần trước ở New York… tôi thực sự rất xin lỗi, tôi…” Cô ngừnglại, không biết làm thế nào để bày tỏ lòng mình, cứ nghĩ đến chuyện ấy là côlại thấy không thể tha thứ cho mình.
Vì đã được Dịch Nhĩ Dương nhắc nhở nên Đường Ca Nam anủi cô ta: “Đó là sự cố, không liên quan gì đến cô, cô đừng nghĩ nhiều”.
“Sao tôi có thể không nghĩ được? Đi công tác cùng vớisếp của mình mà lại uống say mềm, không thèm để ý đến điện thoại của mọi người.Trời ơi, tôi ngần này tuổi rồi mà chưa bao giờ làm chuyện gì đáng xấu hổ nhưthế”.
“Đều là lỗi của tôi, nếu tôi không ra ngoài uống rượuthì sẽ không thế này”.
“Vì sao cậu lại ra ngoài uống rượu?” Đường Thi nắm lấycơ hội, nhanh chóng hỏi anh.
“Cái này…” Đường Ca Nam hơi ngạc nhiên.
“Tối hôm ấy, chẳng phải cậu nói là cậu rất mệt, muốnnghỉ ngơi sao? Vì sao về sau lại chạy ra ngoài uống rượu một mình?” Ánh mắtsáng quắc của Đường Thi nhìn chằm chằm về phía Đường Ca Nam.
“Đó là vì…” Đường Ca Nam lẩn tránh ánh mắt của cô ta,không dự định nói cho cô ta biết sự thật, “Vì lúc ấy xảy ra chút sự cố, tôikhông thể không đi ra ngoài”.
“Thật sao?” Đường Thi thấy anh ta lúng túng như vậy,càng khẳng định suy đoán của mình là đúng.
“Xảy ra sự cố gì mà ngay cả áo khoác cũng không mặc,ví tiền cũng không mang mà chạy đến quán bar uống rượu? Đường Ca Nam mà tôibiết không bao giờ như thế”.
…
“Sao không nói gì?”
“Xin lỗi, tôi không có ý định nói cho cô biết”. ĐườngCa Nam từ chối cô ta.
Tuy bị từ chối nhưng Đường Thi không hề tức giận,ngược lại trong lòng còn cảm thấy vui vui.
Đường Ca Nam tỏ ý xin lỗi một lần nữa.
“Không sao”. Cô thay đổi thái độ chán ngán lúc trước,mỉm cười, khuôn mặt nhợt nhạt cũng hồng hào hẳn lên, “Cậu không nói tôi cũng cóthể đoán được”.
“Cô không thể đoán được”. Đó là chuyện mà ngay cả nằmmơ anh cũng không nghĩ tới, làm sao cô ta có thể đoán được cơ chứ? Đường Ca Nammỉm cười lắc đầu, sau đó an ủi cô ta vài câu, để xua đi gánh nặng tâm lý tronglòng cô ta.
“Cô đi uống rượu là chuyện bình thường, đó là thờigian riêng tư của cô. Cô hoàn toàn có thể tự do sắp xếp, làm bất cứ việc gì cômuốn, không cần giải thích với bất kỳ ai. Là sếp của cô, tôi tuyệt đối không vìchuyện này mà xem nhẹ năng lực của cô, vì thế cô không cần nghĩ đến nó nữa”.
“Nhưng tôi hoàn toàn không coi mình là nhân viên củacậu”. Đường Thi không tiếp nhận lời an ủi của anh, “Tôi suy nghĩ trên góc độcủa một người bạn…”
“Dĩ nhiên, cô luôn là bạn thân của tôi”.
Vì đã được Dịch Nhĩ Dương nhắc nhở trước đó nên ĐườngCa Nam tưởng rằng cô ta lo lắng về hình tượng của mình trong công ty, bỗngnhiên thấy cô ta nói vậy, cảm giác hơi bất ngờ, nói xong liền cầm cốc nước uốngvài ngụm để che giấu. Nhưng câu nói tiếp theo của Đường Thi khiến anh suýt thìsặc.
“Cậu vẫn hận tôi, đúng không?”
“Vì sao tôi phải hận cô?” Đường Ca Nam đặt cốc xuống,hỏi lại.
“Năm ấy, tôi từ chối đến Las Vegas kết hôn với cậu,làm tổn thương lòng tự trọng của cậu”.
Đường Ca Nam thấy cô ta bỗng nhiên nhắc lại chuyệnlông bông trước đây nên thấy khó xử, nắm tay ho khan hai tiếng rồi phản báclại: “Trời ơi, chuyện từ đời thủa nào rồi, nhắc đến nó làm gì?”
Đường Thi nghiêm túc nói: “Vì đó là lần đầu tiên cóngười cầu hôn với tôi, vì thế tôi nhớ rất rõ”.
“Con gái là vậy đó, dù chưa chắc đã thích người đànông đó, nhưng nhất định nhớ rất rõ chuyện ấy…”
“Vậy sao?” Đường Ca Nam cố tỏ vẻ thoải mái, đáp lạilời cô ta: “Con trai thì hoàn toàn ngược lại. Chúng tôi thường phát triển chậm hơncon gái, lúc dậy thì cũng rất dễ kích động, tất cả đều chưa được định hình”.
“Cậu cũng vậy sao?”
“Dĩ nhiên rồi”.
Mặt Đường Thi hơi biến sắc: “Ý của cậu là, lúc đầu chỉlà nhất thời kích động”.
Đường Ca Nam chần chừ một chút rồi nói: “Tôi nói thếnày có lẽ sẽ khiến cô không vui nhưng đúng là như vậy”.
Đường Thi nghẹn ngào không nói lên lời, ngây người mộtlúc, “…Tôi không dám tin cậu lại nói như vậy”.
Đường Ca Nam không khỏi nhăn nhó, “Đường Thi, cô vẫnchưa hiểu tôi, trong suốt cuộc đời gần ba mươi năm qua, phần lớn mọi chuyện đềuvì nhất thời kích động nên mới làm, nhưng vì tôi có tiền, tôi có thể trả giácho sự kích động của mình, vì vậy không gây hậu quả gì nghiêm trọng… ha ha, hồiấy tôi giống như mọi người đã nghĩ, ích kỷ, lông bông, phóng túng, không cónhững người bạn thật lòng, tất cả những người xung quanh đều dung túng tôi,chúng vừa đàn đùm với tôi, vừa chửi tôi là thằng ngốc sau lưng…”
“Thì ra cậu biết?” Đường Thi hơi ngạc nhiên.
“Dĩ nhiên, tôi không phải là kẻ ngốc, chúng nói nhữnggì sau lưng tôi, tôi đều biết hết”.
“Vậy thì vì sao cậu vẫn chơi cùng chúng?”
“Bởi vì tôi cần những người như thế”. Đường Ca Nam tựcười mình, “Trên thực tế, suốt thời kỳ ấy tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là làm thếnào để tiêu sạch tiền của bố mình. Rất ấu trĩ, đúng không, ha ha, nhưng lúc ấytôi đã nghĩ như thế, đến tận sau này, khi tôi gặp cô và Nhĩ Dương”.
“Thật sao?” Đường Thi mỉm cười lạnh lùng, “Cậu chắcchắn đây không phải là một lần kích động nữa chứ?”
“Thôi thôi, tôi xin lỗi vẫn chưa được sao?” Đường CaNam lập tức giơ tay hàng, “Vừa nãy tôi nói như vậy là vì bây giờ tôi ở vị tríbốn năm sau, quay đầu nhìn lại, có một số việc quả thực rất ấu trĩ”.
Đường Thi cười khẩy không nói gì.
Đường Ca Nam nịnh cô ta: “Nhưng cô rất lý trí, đã ngănkhông để chuyện sai lầm xảy ra. Cô tỉnh táo hơn tôi, hơn nữa lại rất giỏi suynghĩ vấn đề”.
Đường Thi vẫn không nói gì.
Anh tiếp tục phát huy, kiếm chuyện làm quà, đề ra giảthiết, tự mình giải thích: “Chỉ có điều, nếu lúc ấy cô đồng ý thì có lẽ chúngta sẽ không như thế này. Có lẽ tôi sẽ xấu xa hơn một chút, nhưng không đến nỗixấu xa quá mức, cô nói đúng không?”
Im lặng một lúc, không nhận được lời đáp lại, Đường CaNam không kìm được muốn nổi cáu.
“Thôi mà Đường Thi, cô không có cách nào làm thời gianquay ngược trở lại. Tình hình bây giờ khác xưa rồi, cuộc sống của tôi vẫn đangtiếp diễn, ở đó không có cô. Một số thứ cần ban đầu thì bây giờ đã được bù đắp,không cần nữa…”
Cuối cùng Đường Thi cũng quay sang nhìn thẳng vào mắtanh, nhếch mép mỉm cười.
“Vậy thì, thứ mà cậu bổ sung vào, chính là Phong Bìnhsao?”
Đường Ca Nam hơi ngạc nhiên, chần chừ một lúc rồi nói:“Không hoàn toàn là vì cô ấy, còn có những thứ khác, trong cuộc sống có rấtnhiều thứ khiến người ta trưởng thành…” anh ngừng một lát rồi nói tiếp, “Cô ấylà một phần”.
“Cô ta dạy cậu điều gì?”
“Tôi không diễn tả được, nhưng tôi mong muốn trong nhàcó một người như cô ấy, ở bên cô ấy rất thoải mái. Cô ấy không lấy tôi để tôđiểm bản thân, không vô cớ gọi điện thoại, nhắn tin cho tôi, dính chặt lấy tôi.Dĩ nhiên cô ấy càng không yêu tiền của tôi”.
“Trên thế giới này còn có một cô gái thanh cao như thếsao? Thật là hiếm có!”
“Quả thực rất hiếm có. À, đúng rồi, còn một chuyệnnữa, tôi nói chắc chắn cô không tin, trước đây cô ấy thậm chí còn không dùng diđộng”.
“Thật sao?” Đường Thi không tỏ vẻ gì, hỏi lại vớigiọng điệu mềm mỏng nhưng bên trong vô cùng nham hiểm: “Cô ta không có vấn đềvề khả năng giao tiếp chứ?”
“Dĩ nhiên không có vấn đề gì, sao cô lại hỏi như vậy?”Đường Ca Nam nhìn cô ta với ánh mắt bí hiểm, “Cô ấy rất thông minh, có lúc nhìnnhận vấn đề rất thấu đáo, cô ấy mang lại cho người khác cảm giác giống như, nóithế nào nhỉ, giữa bình tĩnh và nhiệt tình”.
Đường Thi nhìn nét mặt anh ta, nghe giọng điệu ấy củaanh ta, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác nguội lạnh.
Cô thấy mình thật ngu ngốc, nực cười, đồng thời còncảm thấy tức giận.
Đường Ca Nam không hề cảm nhận thấy điều đó, vẫn thaothao bất tuyệt, “Cô ấy không giống với những gì bên ngoài nói, là cô gái lọ lemnghèo khổ gì gì đó, cô ấy thực sự là một…”
“Đủ rồi!” Đường Thi nghe anh nói mà thấy rất chối tai,không kìm được ngắt lời anh, “Sao cậu không nói thẳng là cậu yêu cô ta?”
Giọng nói của cô có vẻ sắc bén hơn bình thường, ẩnchứa chút gì đó không vui. Nhưng không biết là sợi cơ nào của Đường Ca Nam bịtắc mà vẫn không cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của cô. Anh cúi đầu khôngnói gì, cặp lông mi dài khẽ run rẩy, khuôn mặt toát lên vẻ gì đó gường gượng.Đường Thi nhìn mà bùi ngùi, nỗi tức giận trào dâng, đúng là nước lửa hòa lẫnvào nhau, một nửa là nước biển, một nửa là núi lửa.
“Cậu nói với tôi những lời như thế? Lẽ nào tôi làngười không hề có chút cảm giác nào sao?”
“Tôi coi cô như bạn thân mà”.
“Cậu đang trả thù”.
“Rõ ràng là cô vô duyên vô cớ gây chuyện”. Đường CaNam không kìm được bật cười, “Lẽ nào lần này cô quay về là vì bỗng nhiên pháthiện không quên được tôi? Hơn nữa lại là sau khi tôi đính hôn?”
“Hứ – cậu tưởng đang đóng phim sao?” Đường Thi hấm hứ,“My Best Friend’s Wedding?” Im lặng một lúc, lại bổ sung thêm một câu: “Trờiơi, cậu thật không phải là tự kỷ một cách bình thường”.
“Không phải là ngày đầu tiên cô mới quen tôi”. ĐườngCa Nam cười.
“Không nuốt nổi…”
“Ha ha…”
“Cậu yêu cô ấy ở điểm nào?”
“Tôi chưa nghĩ đến, chắc là vì cô ấy xinh”. Nói xongĐường Ca Nam cười phá lên.
…
Đường Thi không còn gì để nói với câu trả lời hời hợtấy.
Im lặng một lúc, bỗng nhiên cô nói: “Nếu, tôi nói lànếu, tôi quay lại thực sự vì không quên được cậu thì sao?”
“Đây là chuyện riêng của cô, tôi không muốn hỏi”.
“Trời ơi, cậu trở nên máu lạnh như thế từ bao giờvậy?”
“Có đi có lại mà, khi cô và bạn đi nghỉ ở Hawaii, côcó an ủi tôi đâu?”
“Nói vậy thì chúng ta hòa”.
“Thôi đi Đường Thi, cô không hề đau lòng, đừng trêutôi nữa”. Đường Ca Nam không kìm được muốn vạch trần cô ta.
“Câu nói ấy thật lọt tai”.
“Tôi rất giỏi xu nịnh, ton hót, nếu cậu muốn nghe thìtôi có thể kể một tràng”. Đường Ca Nam mỉm cười.
“Cậu đang làm công tác từ thiện à?” Nói xong, ĐườngThi mỉm cười.
Đường Ca Nam khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏitrỗi dậy, uể oải, không có tinh thần. Anh không còn yêu cô nữa, ngay cả tâmtrạng để ứng phó với cô cũng có chút biến dạng.
Đường Thi cũng bị đả kích, không muốn ăn nữa, bữa tốihôm ấy kết thúc vội vàng, hai người tạm biệt rồi ra về.
Tuy cô quay về là vì lời mời của Đường Trạm, nhưng ởmột góc độ nào đó thì lại đúng với nhận thức mới những năm gần đây của cô. Mộtngười phụ nữ dù có xuất sắc đến đâu thì cuối cùng vẫn cần nhận được sự khẳngđịnh của một người đàn ông nào đó để thỏa mãn sự hoàn chỉnh của cuộc đời. Kinhnghiệm nhiều năm trong nghề nói với cô rằng, chức vụ của một người phụ nữ cócao đến đâu thì đều có thể bị thay thế, nhưng vợ của một người nào đó thì khóthay thế. Cô đắm mình trong sự uy hiếp ẩn giấu này, khao khát sự yên bình lâubền.
Vì vậy cô mới quay lại, tuy nhiên cô không có được thứmà mình muốn.
Có một số việc đã qua thì không có cách nào quay lạiđược, giống như câu nói xưa: Thời gian không đứng một chỗ chờ bạn. Bây giờ tìnhyêu và nỗi oán hận của cô không thể chi phối Đường Ca Nam.
Cô thở dài trong nuối tiếc tuyệt vọng, sau đó rút điệnthoại gọi cho Đường Trạm.