Đường Ca Nam giữ imlặng trước sự ghé thăm của bố.
Trên thự tế, trong suốt quá trình sự việc xảy ra, anhmới là người ù ù cạc cạc từ đầu đến cuối. Chỉ có điều diễn biến cụ thể quả thựckhông thể cho người ngoài biết được, hơn nữa, ai mà biết được khách sạn lại xảyra mưu sát? Chỉ có điều, điều không thể ngờ tới hơn là bố lại đến tận NewYork.
Ông bố từ trước đến nay không bao giờ để ý đến việcgì, vậy mà lại quan tâm đến sự sống chết của con mình? Đúng là khiến người tangạc nhiên. Ngoài cảm giác đắc chí tàn nhẫn, Đường Ca Nam còn cócảm giác nhục nhã vì mình đã có chút cảm động. Anh cảm thấy khó xử vì sự cảmđộng của mình, bờ đê tình cảm kiên cố bao nhiêu năm bỗng nhiên có lỗ hổng, tìnhcảm dào dạt trào vào, khiến anh không kịp trở tay. Nỗi oán hận sầu thương chônchặt bao nhiêu năm, đã lên men biến đổi mùi vị, đã biến dạng, mất đi dáng vẻvốn có của nó.
Anh thấy tâm trạng rối bời, trong lòng trào dâng biếtbao thứ không thể diễn tả bằng lời. Tuy ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc gìnhưng nỗi đau dịu dàng và khoái cảm tàn nhẫn đang vật lộn trong lòng. Trongsuốt quá trình này, không phải anh giả vờ ngủ thì cố tỏ vẻ phong độ, im lặng từđầu đến cuối không nói một lời. Anh thấy mình đã đi qua một đoạn đường rất rấtdài, vô cùng cực nhọc mới đến được đến đích, nhưng lại quên mất dự định banđầu.
Nếu bạn muốn hỏi rốt cuộc anh và bố có thù hận gì thìcâu trả lời là không có. Ngược lại, khi anh còn nhỏ, người mà anh vô cùngngưỡng mộ, vô cùng tôn kính là bố. Nếu nhất định phải tìm một bước ngoặt thì đólà vài ngày trước khi mẹ anh qua đời. Thỉnh thoảng anh nhìn thấy xe của bố ởbên ngoài, trên ghế phụ cạnh ghế lái có một người phụ nữ. Anh đuổi theo chiếcxe gọi bố nhưng bố không nghe tiếng, lái xe phóng vọt đi. Không biết vì saochuyện ấy lại khiến anh đau lòng như thế, ngay cả lúc ngủ nằm mơ cũng mơ thấybố không cần anh nữa. Dĩ nhiên, sau này anh biết rằng người phụ nữ ấy không cóquan hệ đặc biệt với bố, nhưng lúc ấy anh đã thực sự đau lòng trong một thờigian rất dài, thậm chí bệnh của mẹ cũng bị đổ cho thói đào hoa của bố.
Lúc mẹ qua đời, anh mới 6 tuổi. Một câu bé xinh xắn,cô đơn. Lúc mẹ còn sống thì ốm yếu, cần được chăm sóc nhiều hơn anh. Bố thì lúcnào cũng coi công việc là số một, thời gian ở bên trợ lý còn nhiều hơn ngườithân. Dần dần anh trở thành một cậu bé bướng bỉnh, ngỗ ngược, thường xuyên lấysai lầm và những trò đùa ác ý để gây chú ý với bố, tạo rất nhiều phiền phức choông bố vốn đã rất bận rộn vì công việc, nhưng đứa trẻ nghịch ngợm, thích phảnkháng lại càng khiến phụ huynh ghét thêm. Thế là anh học cách tự an ủi mình,chuyện gì cũng tỏ ra không quan tâm, lâu dần thành ra bộ dạng bất cần, tùytiện, phóng túng, đùa giỡn với đời.
Tóm lại, vấn đề giữa anh và bố không phải là chuyệnmột sớm một chiều. Hồi anh còn là học sinh, vấn đề chọn ngành học và trường họccùng với những chuyện quan trọng trong gia đình khiến anh càng hiểu rõ hơn vềsự độc tài và lạnh lùng của bố – Bố đã từng giam lỏng cô, ép cô di cư ra nướcngoài, chỉ vì tác phong của cô ảnh hưởng đến thanh thế của nhà họ Đường. Ôngthì để tình cảm rơi vãi khắp nơi, nhưng có tận ba thằng con riêng. Điều này đãthực sự làm đảo lộn hình ảnh của ông bố vĩ đại trong lòng anh. Sau khi lớn lên,anh đã dùng con mắt hoàn toàn mới để đánh giá lại hình tượng người bố đã từngrất vĩ đại và hoàn mỹ, nhưng cuối cùng vì pha trộn quá nhiều quá nhiều tình cảmphức tạp mà mất đi tính khách quan xác thực, vô tỉnh đẩy quan hệ của hai ngườivào thế đối lập.
Đã mười năm qua đi mà cách anh xử lý tình cảm cha convẫn không có gì tiến triển, vẫn là những chiêu đã dùng khi còn nhỏ. Cuộc sốngriêng tư phóng đãng, thói xa hoa vô độ, hoang phí, thậm chí tùy tiện tuyên bốđính hôn. Đáng tiếc là tất cả những chuyện đó đều không ảnh hưởng đến ĐườngTrạm. Lúc nào cũng là dáng vẻ rất điềm đạm, trầm tĩnh, dường như mọi việc đềutrong dự liệu.
Đường Ca Nam hận nhất là dáng vẻ điềm tĩnh ấy của ôngta.
Bây giờ, cuối cùng thì Đường Trạm không điềm tĩnh nữa,khi nghe tin anh mất tích, lần đầu tiên ông đích thân bay đến New York. Tuy anhkhông chết nhưng cuối cùng thì anh cũng thỏa niềm mong ước. Nhưng vì sao anhlại cảm thấy xót xa tột cùng như thế này?
Anh nhìn bầu trời cao xanh vô tận bên ngoài khoang máybay, từng đám mây trắng lững lờ trôi, dần dần tan ra và bị vứt lại phía sau.Những chuyện đã qua chợt vụt qua tâm trí. Hai mươi năm chỉ như trong nháy mắt.
Dường như anh chợt nhận ra điều gì đó, không kìm đượckhẽ quay đầu sang, liếc nhìn bố.
Đường Trạm cúi đầu, khóe môi hơi xệ xuống, khiến ngườita cảm thấy bi thương.
Lúc này trong lòng anh trào dâng nỗi niềm xót xa.
Ông đã năm mươi tuổi rồi, phần lớn những chuyện mà mộtngười có thể nếm trải thì ông gần như đã nếm trải hết. Sự hào hùng, mạnh mẽtrước đây đã dần mất đi. Ông đã đi qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cuốicùng ông ta tìm thấy thứ quan trọng nhất của cuộc đời, không phải tiền bạc,không phải quyền lực địa vị, mà là người thân và tình cảm cha con mà ông đã thờơ bao lâu nay. Ông rất muốn bù đắp cho những quãng thời gian thiếu sót trướcđây, chỉ có điều con trai ông không tiếp nhận nó.
Ông không nhớ rõ cuốn sách nào đã từng viết: Con trailà lời hứa của người đàn ông với thời gian. Chắc chắn mỗi ông bố đều nhận rarằng, tất cả những thứ mà ông trân trọng nhất một ngày nào đó sẽ bị cho là thứngu ngốc. Còn trên thế giới này người mà mình yêu nhất cũng không thể hiểu đượctấm lòng của mình.
Các cậu con trai dường như cũng không thể hiểu đượcrằng tất cả những thứ mà ông làm đều xuất phát từ tình yêu mà ông dành chochúng. Ông cũng giống với tất cả những ông bố khác, muốn giúp con có những lựachọn đúng đắn để chúng không phải đi nhiều đường vòng trong tương lai.
Ông đã đi qua mấy chục năm dài đằng đẵng, cuối cùng đãtìm được một chút thành quả, con đường kinh doanh của một doanh nhân thành đạt,bí quyết thành công, khả năng phán đoán chuẩn xác, nhạy bén, khả năng thưởngthức… Ông rất muốn truyền lại tất cả những thứ ấy cho con cái, có lẽ là dokhông biết chọn đúng phương pháp, nhưng tình yêu của ông thì không hề giảm đi.Tuy nhiên ông lại bị coi là độc tài, chuyên chế, thậm chí già rồi, lú lẫn rồi.
Ông cảm thấy rất bi ai.
Nhưng sự kiêu ngạo của ông không cho phép ông để lộ sựbi ai ấy, bởi vì ông là Đường Trạm.
Đường Ca Nam không biết cách làm một cậu con traingoan. Trên thực tế, ông cũng không biết làm thế nào để trở thành người chatốt. Trong những năm tháng mà các con cần ông, ông bận kinh doanh, để lỡ thờigian dạy dỗ các con quý báu. Khi ông ý thức được điều đó thì các con đã trởthành những người trưởng thành, không nghe lời ông nữa.
Hơn mười năm, lần đầu tiên họ bình tĩnh ngồi cùng trênmột chuyến bay dài mười lăm giờ đồng hồ nhưng chỉ nói vài câu đơn giản. Chuyếnbay quá dài và sự lo lắng căng thẳng trong suốt một đêm khiến sắc mặt của ĐườngTrạm trông rất khó coi. Bây giờ biết con trai không sao, trong lòng cũng cảmthấy nhẹ nhõm nên ngả mình xuống chiếc ghế mềm ngủ thiếp đi.
Đôi lông mày của ông đen nhánh và rậm rạp, chiếc mũicao, môi mím chặt, dường như có thể chuẩn bị hô khẩu lệnh bất cứ lúc nào. Khitỉnh ông lúc nào cũng trong trạng thái phấn chấn tinh thần, thông minh giỏigiang, lúc ngủ say dường như cũng không chịu thả lỏng mình. Tuy nhiên thời giankhông thể quay ngược trở lại, ông đã già thật rồi.
Đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành đến nay ĐườngCa Nam ngắm nhìn khuôn mặt của bố lúc ngủ.
Anh chưa bao giờ biết rằng bố như thế này, trong lòngtrào dâng một thứ cảm giác kỳ lạ. Ngồi im một lúc rất lâu rồi mới khẽ đắp chiếcchăn nhung lên người bố.
Sau khi máy bay hạ cánh, Đường Ca Nam cùng bố về nhàbà nội, nói kỹ càng mọi chuyện ở New York từ đầu đến cuối cho mọi người nghe.Tiếp theo là nghe đi nghe lại những lời dặn dò của bà nội, sau đó còn bị anh emtrách móc một hồi. Sau hai tiếng, cuối cùng anh cũng không thể ngồi yên được.
“Bà ơi, cháu phải về rồi”.
“Tối nay ở đây đi, trời sắp sáng rồi”.
“Không được, cháu nhất định phải về nhà”. Nói xong anhđứng dậy.
Lúc ấy Đường lão phu nhân mới phát hiện anh không cởiáo khoác ra, không khỏi chau mày và nói: “Cái thằng này, ta lo cho cháu đến nỗiăn không ngon, ngủ không yên, vậy mà cháu mới về được một lúc đã đòi đi”.
Đường Ca Nam cảm thấy rất khó xử: “Bà ơi, còn có mộtngười cũng rất lo cho cháu”.
Câu nói ấy khiến Minh Tuyên và Hạo Vân cười phá lên.
“Vậy thì con về đi”. Đường Trạm im lặng suốt từ lúcvề, bây giờ mới lên tiếng, “Tối nay con ở lại đây”.
Nghe thấy câu nói ấy, cả nhà đều ngạc nhiên, ngay cảlão quản gia đứng cạnh hầu hạ cũng không kiềm được nháy mắt liên tục.
“Có tiện không?” Đường Trạm khẽ hỏi một câu.
“Để cháu đi dọn phòng”. Đường Minh Tuyên đứng dậy chạylên tầng.
“Tiểu thư, xin hãy để tôi”. Quản gia vội theo sau.
Đường lão phu nhân nâng cốc trà nhấp một ngụm, lấy đóđể che giấu cảm xúc trong lòng.
Đường Ca Nam im lặng một lúc, chào tạm biệt mọi người,lấy chìa khóa từ tay lái xe, vượt qua đường núi vòng vèo, phóng thẳng về biệtthự ở khu Thanh Hà.
Lúc này là hai giờ ba phút sáng. Anh rón rén đi lêntầng, mở cửa phòng… Như bạn đã biết, cô Phong Bình lớn lên trong một gia đìnhlịch sự, gia giáo, không có thói quen khóa trái cửa phòng.
Đường Ca Nam rón rén đi vào phòng, ngồi bên mép giường,khẽ bật chiếc đèn ngủ cạnh đầu giường.
Một tuần không gặp mặt, anh phát hiện tóc cô đã dàihơn rất nhiều. Một lọn tóc nhỏ xòa xuống mặt, nổi bật trên nước da trắng mịn.Anh giơ tay định vuốt nhẹ nhưng dừng lại.
Ba phút sau, anh đứng dậy, vừa đi được hai bước thìngười nằm trên giường lên tiếng.
“Em đang chờ anh hôn em”.
Đường Ca Nam lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Phong Bìnhvẫn nằm nghiêng, mắt nhắm chặt, bờ my cong cong hình trăng khuyết, trông rấtgiống vẻ đang ngủ say. Đến tận khi anh quay trở lại ngồi cạnh mép giường thì cômới mỉm cười mở mắt.
Đêm ấy không gian lãng mạn, cảm xúc trào dâng, chúngta không cần miêu tả nhiều. Tác giả là một người nhút nhát thuộc phái cổ điển,thích dùng những từ ngữ mở, ẩn ý, hàm súc, tạo không gian liên tưởng cho bạnđọc. Vì vậy chúng ta hãy hướng ống kính máy quay đến trưa hôm sau.
Thời gian là mười hai giờ.
Sau một đêm hạnh phúc, Đường Ca Nam nằm trên giường tỏvẻ ăn năn: “Anh xin lỗi vì đã để em phải lo lắng”.
“Đừng tự làm ra vẻ đa tình như thế, ai lo cho anh”.
“Anh biết anh sai rồi”.
“Một người đàn ông cô đơn ở ngoài, khó tránh khỏi buồnchán, cần được giải tỏa”.
“Anh không hề buồn chán”.
“Thế thì chắc là anh hưng phấn quá mức, vì thế nửa đêmnửa hôm mới không ngủ được, chạy ra ngoài uống rượu”.
“Đâu có”.
“Đưa người trong mộng một thời của mình đi công tác,lại còn không hưng phấn chắc? Em nghe nói Đường Thi cũng mơ màng suốt đêm khôngtỉnh”.
Nói đến đây, cuối cùng thì Đường Ca Nam cũng bừng tỉnhngộ. Anh vội quỳ xuống đầu giường, dập đầu xuống giường than vãn: “Trời đấtchứng giám, anh không hề uống rượu với cô ấy. Phong Bỉnh Thìn có thể làm chứng.Lúc ấy chỉ có một mình anh, ngay cả ví tiền anh cũng không mang đi. Em nghĩ màxem, anh quyết không thể để con gái trả tiền được mà”.
Anh chủ động nhắc đến chuyện này, Phong Bình liền quayngười lại nhìn anh, “Thế mới càng kỳ lạ, chuyện khẩn cấp gì khiến anh mặc quầnáo ngủ, ngay cả ví tiền cũng không mang theo mà chạy ra ngoài? Động đất à?”
Đường Ca Nam đứng thẳng người, bấm mồm bấm miệng nhìncô: “Em thực sự muốn biết?”
Phong Bình lầm lì nhìn anh: “Thế mà cũng phải hỏi”.
Thế là Đường Ca Nam cúi người xuống, áp sát vào tai cônói thế này thế này, thế kia thế kia một hồi.
Nghe xong, Phong Bình ngây người một lúc lâu, sau đócười phá lên: “Anh Nam, thực ra em cũng không nhỏ nhen như thế đâu, dù anh điuống rượu với Đường Thi thì cũng chẳng có gì, không cần phải bịa ra chuyện lykỳ như thế”.
“Thực sự anh không uống rượu với cô ấy”. Giọng nói rấtchân thành.
“Ừ, tạm thời em tin anh”.
“Tất cả những lời anh vừa nói đều là sự thật”.
Phong Bình không có ý kiến gì, chỉ mỉm cười và nói:“Đúng là anh vẫn chưa tỉnh hẳn, ngủ thêm chút nữa đi. Bây giờ em phải đitắm”. Nói xong, cô đạp chăn ra, che đầu Đường Ca Nam, sau đó đứng dậy đi vàophòng tắm. Đường Ca Nam luống cuống lật chăn ra, chỉ kịp nhìn thấy sau lưng cô.
“À, đúng rồi”. Bỗng nhiên Phong Bình lại thò đầu ra vànói: “Em muốn ăn cơm rang Dương Châu, anh bảo Lục quản gia nhé!”
“Tuân lệnh phu nhân”. Đường Ca Nam chào theo nghi thứcquân đội rất buồn cười, sau đó kéo ngăn kéo cạnh đầu giường, lấy bộ quần áo ngủbằng bông trắng muốt, đích thân xuống dưới tầng làm cơm rang trứng.
Nhưng nửa tiếng sau, khi Phong Bình tắm xong, sấy khôtóc, mặc quần áo thể thao, xuống phòng ăn thì không những không nhìn thấy cơmrang mà ngay cả Đường Ca Nam cũng biến mất.
Ánh nắng chan hòa rọi vào tấm cửa kính trong suốt, mộtbuổi chiều mùa xuân ấm áp, dịu dàng. Lục quản gia đứng đó nhìn cô, khuôn mặtnhư cười mà không phải là cười, đôi mắt toát lên thứ ánh sáng của sự phấn khíchlạ thường, nét mặt rất bí hiểm. Nhưng từ trước đến nay bà ta vốn quái gở nhưthế nên Phong Bình cũng không để ý.
“Anh Nam đâu, vẫn chưa xuống sao?”
“Cậu hai ra ngoài rồi”.
“Ra ngoài?” Phong Bình không khỏi ngạc nhiên, “Lạthật, lúc nãy anh ấy không nói là ra ngoài. Bà biết anh ấy đi đâu không?”
“Không biết”. Lục quản gia trả lời rất dứt khoát.
“Anh ấy không nói gì sao?” Phong Bình thấy giọng nóicủa bà ta rất khó chịu nhưng vẫn nhẫn nại hỏi han.
“Không”.
Thấy thái độ của bà ta khó chịu, vô lễ như vậy, PhongBình cũng thấy tức giận trong lòng, cô đổi giọng nói: “Thế anh ấy không nói vớibà là tôi thích ăn cơm rang Dương Châu sao?”
Lục quản gia hơi hếch cằm lên, lạnh lùng nói: “Cậu haicó nói, nhưng tôi đã làm món khác, vì vậy…”
“Làm cơm rang Dương Châu khó lắm sao?” Cuối cùng thìPhong Bình cũng không kiềm chế được nổi nóng, “Vì sao ngay cả chuyện nhỏ nhặtnhư vậy mà cũng phải viện cớ từ chối? Rốt cuộc thì bà đã được đào tạo theo đúngchuyên môn bao giờ chưa? Biết thế nào gọi là…”
“Cô vẫn chưa phải là bà chủ của căn nhà này”. Lục quảngia lạnh lùng ngắt lời cô, nói với cô bằng giọng điệu hết sức ngạo mạn: “Vìvậy, xin đừng lên lớp với tôi”.
Phong Bình giận tái mặt nhưng không nói được lời nào.Cô ngây người một lúc rồi mới nói: “Tôi không thể chịu được bà nữa rồi”.
Lục quản gia mỉm cười khoái trí, sau đó giơ hai tayra, nhún vai và nói: “Vậy thì cô có thể đi. Có ai ngăn cô đâu?”
“Bà nói gì?”
Phong Bình sống hơn hai mươi năm, gặp rất nhiều quảngia, người hầu nhưng chưa bao giờ gặp người nào vô lễ như bà ta.
Lục quản gia cười rất tươi: “Trước khi đi, tốt nhấthãy xem cái này”.
Bà ta nói rồi lấy tờ báo giải trí trên bàn ăn rồi đilại đặt trước mặt Phong Bình, đôi mắt biết cười nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nóivới một giọng điệu hết sức khinh mạn: “Bài báo này… vô cùng… vô cùng… tuyệtvời”.
Phong Bình chau mày, chú ý nhìn tờ báo trên tay bà ta,bốn chữ “CÔ GÁI LỌ LEM” to, đậm đập ngay vào mắt.
Cô chỉ liếc qua là biết chuyện gì.
Chuyện này hoàn toàn trong dự liệu của cô. Sở dĩ trướcđó cô án binh bất động là vì cô không biết đối phương muốn thế nào, người tanói địch chưa hành động thì ta chưa hành động. Về nguyên tắc cô là người rất sợphiền phức, nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ. Cô rất tò mò không biết báo chíviết thế nào, nên cầm tờ báo và cúi xuống đọc.
Lục quản gia đứng cạnh cô, chăm chú nhìn nét mặt củacô, sau đó dùng giọng nói “dịu dàng ấm áp” vốn có của mình, tiếp tục mỉm cườivà nói: “Cậu hai do tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, tính cách của cậu ấy thế nào tôihiểu rõ hơn ai hết. Đừng nói là đã đính hôn với cô, cho dù có kết hôn thì cũngchẳng chứng minh được điều gì. Chuyện xấu xa của cô đã bại lộ, cho dù cậu haicó thể nhịn thì lão phu nhân cũng không thể nhịn được… ha, ha, ha ha ha ha”. Bàta cười khoái trí, sau đó lại thở dài ngao ngán và nói: “Haizzz, bây giờ cô đithì còn giữ được chút thể diện, đợi người ta đến đuổi đi, thì không hay ho gìđâu…”
Phong Bình vẫn chưa đọc hết bài báo trên tay thì đã bịnhững lời nói ra vẻ ra đây hiểu biết của bà ta làm cho “sốc” nặng.
Cô ngẩng đầu nhìn ba ta, im lặng đúng ba mươi giây,sau đó bật cười: “Cảm ơn bà đã nhắc nhở. Những người chưa kết hôn đúng là khôngnên sống cùng nhau. Được, bây giờ tôi đi, trừ phi Đường Ca Nam quỳ xuống mờitôi về, nếu không tôi sẽ không bao giờ bước chân vào cái nhà này”.
Lục quản gia nghe câu nói ấy mà thấy mát lòng mát ruột,toàn thân sảng khoải, chỉ mong sao có thể mở tiệc chúc mừng ngay tức khắc. Cuộcđối đầu kéo dài hơn nửa năm, cuối cùng phần thắng đã về tay bà ta. Bà ta coi đólà niềm tự hào lớn nhất của cuộc đời. Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, mộttiểu thư xuất thân cao quý, muốn thắng được một bà già bò từ dưới đáy xã hộilên, quả thực không phải là chuyện dễ.
Lúc Phong Bình đến, cô chỉ mặc một chiếc váy dạ hội,lúc đi cũng rất nhẹ nhàng, chỉ mặc bộ quần áo thể thao, đẩy cửa bước ra ngoài.
Tuy nhiên, mới đi được vài bước cô đã thấy hối hận.
Cô đánh giá thấp sức ảnh hưởng của bài báo này, vừabước ra khỏi cổng đã thấy hai người giống như phóng viên “mai phục”. Vừa thấycô, họ vội vội vàng vàng lao tới. Nhìn dáng vẻ đó, chắc chắn là không trốnđược. Cô quyết định mỉm cười đi tới, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
“Cô Phong, xin hỏi câu chuyện trên báo có phải là sựthật không?” Không hổ là phóng viên, chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng.
“Lẽ nào chuyện trên báo lại có thể là giả?” Phong Bìnhmỉm cười, hỏi vặn lại với giọng điệu mỉa mai.
“Nói vậy thì chuyện ấy là thật rồi?” Phóng viên lậptức nắm lấy cơ hội, vội hỏi: “Vậy cô hãy nói đôi chút về cảm nhận của mình đượckhông? Chuyện này có ảnh hưởng đến tình cảm và cuộc sống của cô với Đường CaNam không?”
“Vấn đề này, tôi khuyên anh nên phỏng vấn quản gia củanhà anh Đường. Bà ta có cách nhìn vô cùng độc đáo…” Phong Bình nói đến đây, cốtình dừng lại.
“Quản gia?” Quả nhiên phóng viên vô cùng ngạc nhiên,không dám tin vào tai mình: “Sao có thể thế được?”
“Vì sao lại không thể? Bà ta vừa mới khuyên tôi, tốtnhất nên tự rời khỏi nhà họ Đường, đừng có đợi người nhà họ Đường đến đuổi tôiđi, như vậy thì có thể giữ được vài phần thể diện còn sót lại”. Nhắc đến điềuđó Phong Bình cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, giọngnói hết sức ôn hòa: “Tôi nhận lời khuyên của bà ta, đang định rời đi, kết quảlà bị hai người chặn ở cửa”.
Phóng viên đều trợn mắt há mồm, ngạc nhiên đến nỗikhông nói được lời nào. Anh ta không thể ngờ rằng cô lại chủ động tung tin hiểmnhư vậy. Những lời nói đầy khiêu khích, ức hiếp chủ nhân một cách trắng trợnnhư thế, người khác phủ nhận còn không kịp, vậy mà cô lại nói nhẹ nhàng nhưthế, không hề che giấu, không hề cảm thấy bị sỉ nhục.
Anh ta phỏng vấn rất nhiều người nổi tiếng, nhưng chưagặp người nào như cô.
Nhưng vấn đề là, thực sự có một quản gia láo xược nhưthế sao?
Không chỉ mình anh không tin mà tay phóng viên đứngbên cạnh cũng tỏ ra vô cùng nghi ngờ.
Phong Bình nhìn nét mặt của họ, cô cười rất thật lòng,để lộ hàm răng trắng như tuyết, bộ quần áo thể thao màu xanh da trời nhạt dướiánh nắng, mái tóc đen nhánh, cùng với làn da long lanh, toàn thân toát lên vẻthanh tú, quyến rũ, không thể diễn đạt bằng lời.
Hai phóng viên lại được phe ngây người trước nụ cườinhư mùa thu tỏa nắng của cô, trong lòng không khỏi thầm trầm trồ ngưỡng mộ: Chảtrách cô ta có thể câu được đại gia Đường Ca Nam, quả là dung nhan hơn người,không thể phủ nhận.
“Tôi biết hai anh không tin. Chúng ta cùng tiến hànhmột cuộc thử nghiệm, thế nào?”
Đối với thông tin sốt dẻo không phải mất công tìm kiếmnhư vậy, sao phóng viên có thể không nhận lời được chứ.
Thế là Phong Bình dặn dò họ vài câu, sau đó dẫn họquay trở lại biệt thự của nhà họ Đường.
Lục quản gia không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào trướcsự quay trở lại của cô, bà ta cũng coi thường cả hai người đàn ông đi theo sau,lạnh lùng nói: “Tôi biết cô sẽ quay lại”.
“Thật sao?”
“Những người như cô, có thể leo được lên người cậu hailà cái phúc tám đời nhà cô, sao có thể đành lòng bỏ đi, dù sao thì cũng phải cốkiếm khoản tiền chứ”.
“Bà đúng là hiểu tôi”.
Phong Bình mỉm cười, quay đầu liếc nhìn hai phóng viênđứng sau.
“Họ là ai?” Tuy Lục quản gia rất muốn có người ở đó đểcó thể thả sức bộc lộ cái oai của một quản gia nhà giàu, nhưng cũng phải làmtốt chức trách của một quản gia.
Bà ta thấy hai người đàn ông tướng mạo bình thường, ănmặc giản dị nên không khách khí mà nói: “Nhà họ Đường không tiếp những ngườilai lịch không rõ ràng. Cô Phong, tôi khuyên cô đừng có tùy tiện mang nhữngngười chẳng đâu vào đâu về nhà. Mỗi đồ vật trong phòng đều rất có giá trị, cácngười không thể tưởng tượng được đâu”.
Chờ bà ta nói xong, Phong Bình nói với hai phóng viên:“Được rồi, chúng ta đi thôi”.
Nói xong cô đi trước, hai phóng viên vội theo sau,không quên việc phỏng vấn tiếp: “Cô Phong, xin hãy nói cảm nhận của cô”.
“Đúng vậy, quản gia rất không tôn trọng cô, địa vị củacô ở nhà họ Đường thế nào? Họ có ngược đãi cô không?”
“Thôi”, Phong Bình mỉm cười ngăn họ lại, “Hai ngườiđừng có tham lam quá, những thứ mà hai người vừa nghe thấy đã đủ để cho haingười viết một bài báo chấn động dư luận rồi. Vì vậy hôm nay chỉ đến đây thôi”.
“Cô Phong…”
“Tạm biệt”.
Phong Bình không quay đầu lại mà vẫy tay tạm biệt họ.Bộ quần áo thể thao màu xanh da trời nhạt dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp xa dần.Tâm trạng của cô giống như thời tiết vậy, tốt đến nỗi có phần hơi thái quá.
Cô đã chịu đựng quá đủ người quản gia thích giở tròsau lưng người khác, ngay cả cuộc sống tình dục của chủ nhân cũng muốn xen vào.
Phong Bình chưa đi được bao lâu thì Đường Ca Nam gọiđiện về.
Người nhấc điện thoại chính là Lục quản gia.
Bà ta vô cùng bình tĩnh, thản nhiên như không cóchuyện gì xảy ra: “Cô Phong đọc báo xong liền đi ra ngoài”.
Đường Ca Nam nổi trận lôi đình, giọng nói hết sứcnghiêm nghị: “Chẳng phải tôi đã nói với bác là cất nó đi, tạm thời không đượcđể cô ấy nhìn thấy rồi sao? Bác đã làm thế nào vậy hả?”
“Xin lỗi cậu hai”. Thái độ nhận tội của Lục quản giahết sức thành khẩn, hết sức lo sợ: “Tôi vẫn chưa kịp cất đi thì cô ấy đã…”
“Thôi”, Đường Ca Nam không có thời gian nghe bà tagiải thích, anh nghiêm giọng nói: “Bác xem xem cô ấy có mang di động đi không?”
“Lúc đi cô Phong không mang theo gì cả”.
“Nếu cô ấy về thì lập tức gọi điện cho tôi”.
Nói xong Đường Ca Nam dập máy, nhấn ga, phóng vọt đi.
Gió luồn vào qua cửa xe, vuốt ve khuôn mặt anh, đôimắt bị che khuất dưới cặp kính râm nhấp nháy ánh sáng kỳ lạ. Vận tốc lái quánhanh, đến chỗ rẽ suýt thì xảy ra chuyện, lúc ấy anh mới bình tĩnh lại, cuộcnói chuyện giữa anh và bố tái hiện lại trong tâm trí.
Địa điểm nói chuyện là thư phòng.
Đường Trạm ngồi trước cửa sổ, căn phòng tỏa ra mùihương trà nhè nhẹ. Tay ông cầm một cốc trà màu xanh ngọc, bốc hơi nghi ngút,dính vào lông my, lông mày, ươn ướt giống như giọt sương ban mai. Đôi mắt sâuấy cũng trở nên rất khó đoán.
“Không sai, con đã nhờ ta, nhưng điều đó không cónghĩa là nhất định ta sẽ làm được hoặc nhất định có thể làm được. Con đã trưởngthành rồi, xảy ra chuyện thì nên nghĩ cách giải quyết, chứ không nên chất vấnngười khác, càng không nên hy vọng trút hết lên người người khác. Cho dù ngườiđó đã hứa sẽ giúp con, cho dù người đó là bố con”.
“Thế lực nhà họ Phong như thế nào, chuyện nhỏ nhặt nàycơ bản không cần con lo lắng. Lúc này, con nên hỏi lại bản thân mình, con thựcsự yêu cô ấy hay là chỉ vì muốn chọc tức ta?”
“Một người càng ở vị trí cao thì trách nhiệm càng nặngnề. Nam, con có thể phô trương, xa xỉ, có thể dính scandal với những cô gáitrong làng thời trang, điện anh, có thể chơi trò chơi tình ái, nhưng quyếtkhông thể là Phong Bình… Cô ấy không giống với bất kỳ người con gái nào trướcđây con đã từng qua lại. Con cần phải nghĩ kỹ xem rốt cuộc mình muốn gì.
Giọng nói của Đường Trạm trầm và hồn hậu, rất có trọnglượng. Mấy lần Đường Ca Nam định nói xen vào nhưng đều bị ông xua tay ngăn lại…Cách thức nói chuyện theo kiểu Đường Trạm vô cùng điển hình.
Đường Ca Nam cảm thấy nực cười vì bản thân mình, nựccười vì lòng cảm động mới được nhen nhóm ngày hôm qua, lúc ngồi trên máy bay.Anh mãi mãi không trưởng thành được, tư tưởng non nớt, ấu trĩ, làm việc khôngthỏa đáng, liều lĩnh, chỉ có Đường Trạm mới là người luôn luôn đúng, không baogiờ sai sót. Ngay cả tên của ông ta cũng mang ý nghĩa ấy.
Dĩ nhiên, thế lực nhà họ Phong rất đáng kinh ngạc. Anhcũng tin chắc chắn Phong Bình có cách giải quyết, nhưng anh là chồng sắp cướicủa cô, đã hứa sẽ giúp cô nghĩ cách thì nên làm tròn trách nhiệm. Tình hình bâygiờ khiến anh nghĩ mình giống như một tên ngốc, chẳng là gì cả. Còn bố đã thấthứa không nói làm gì, lại còn nghiêm nghị lên lớp cho anh một bài, vậy mà anh lạiđi nhờ ông ta? Đúng là ngu hết chỗ nói.
Đường Ca Nam đạp ga thật mạnh, chiếc xe lao như bay.
Suốt cả ngày anh không ăn gì nhưng cũng không thấyđói, đầu óc rối bời. Ngoài việc bị bố đả kích, anh cũng hết sức tò mò về ngườibạn trai cũ của Phong Bình, chỉ có điều bài báo viết rất mơ hồ.
Người viết bài không biết đã moi được thông tin từđâu, tập trung tô điểm cho cuộc sống khốn quẫn trước đây của Phong Bình, ngaycả những quán ăn mà cô thường xuyên đến cũng biết, hơn nữa đã mô tả tòa nhà màcô ở giống như địa ngục trần gian. Còn về tình yêu giữa cô và bạn trai cũ thìúp úp mở mở, khơi gợi ra nhưng không viết hết, thậm chí còn đăng một bức ảnh lờmờ, độc giả đang hí hửng đọc tiếp thì làm luôn cho câu nếu muốn biết hồi sauthế nào thì xin hãy xem kỳ sau.
Có thể tưởng tượng được rằng lượng tiêu thụ của kỳ sausẽ tăng đột biến như thế nào.
Tuy Đường Ca Nam cũng rất muốn biết chuyện sẽ thế nào,nhưng anh vẫn quyết định giải quyết chuyện này trước kỳ sau. Anh giảm tốc độ,suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho trợ lý Dương Phàm: “Cậu lập tức tìm thôngtin vềTạp chí giải trí số 1, càngchi tiết càng tốt, nhanh chóng thông tin cho tôi”.
Cùng lúc ấy, Phương Quân Hạo cũng đang điều tra tưliệu về tạp chí ấy, nhưng đã bị Phong Bình ngăn lại. Cô ngồi trên bàn củaPhương Quân Hạo, ăn cơm rang Dương Châu, uống rượu nho mà Phương Bá Thao đã cấtgiữ nhiều năm, vừa ăn vừa nói: “Không cần điều tra, chắc chắn là Chu Tân Trúcgiở trò, không có người thứ hai đâu”.
Phương Quân Hạo ngẩng đầu nhìn cô, chau mày nói:“Trông cô ta không ngốc như thế”.
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn”. Phong Bình nâng lyrượu, nhấp một ngụm rồi nói, “Có cách nào để họ có thể an phận một chút không?”
“Rất đơn giản”. Phương Quân Hạo không hề suy nghĩ mànói luôn kiến nghị của mình: “Chỉ cần lấy thân phận thật của cô ra thì đã đủ đểcô ta chấn động đến nỗi rơi cả con ngươi ra ngoài”.
“Ngoài cách ấy ra”.
“Còn có sự thuyết phục nào tốt hơn sự thực? Chỉ cần côtrở lại là mình thì tất cả những lời nhảm nhí sẽ biến mất”.
“Vì chuyện này mà phải tiết lộ thân phận thì khôngđáng”.
“Từ khi cô đính hôn với Đường Ca Nam thì chuyện tiếtlộ thân phận chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi”.
…
“Nói thật, mình không thể hiểu được”. Phương Quân Hạongả người ra sau ghế, hai tay đan vào nhau đặt sau đầu, thở dài và nói: “ĐườngCa Nam là con người phóng túng, scandal nhiều vô kể, cho dù anh ta có vài phầnhấp dẫn, nhưng vẫn còn rất nhiều người đàn ông ưu tú hơn anh ta, hà cớ gì cậuphải dính lấy anh ta”.
Phong Bình hơi ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi mới mỉmcười và nói: “Mình nhớ cậu từng hỏi mình, mấy năm nay lang thang bên ngoài rốtcuộc mình đã được gì. Ha ha, ngoài sự tăng lên về tuổi tác, dường như mìnhkhông thu được gì, chí có điều dần dần hiểu được một đạo lý, đó là: Trên thếgiới có rất nhiều thứ, bạn không thể lấy được phần tốt nhất của mỗi thứ. Nếuđạt được ở một nơi nào đó thì chắc chắn sẽ mất đi ở một nơi khác. Trước đâymình không hiểu đạo lý này, mỗi thứ đều muốn có được phần tốt nhất. Nhưng cuộcsống không bao giờ như chúng ta mong muốn. Mình chỉ biết học cách chấp nhận sự thực”.
Lần này đến lượt Phương Quân Hạo ngạc nhiên. Vốn dĩanh chỉ buột miệng hỏi, không ngờ cô lại nói những lời này. Không phải choángvì đạo lý cô nói mà bỗng nhiên thấy rằng cô không còn là cô gái trước đây nữa.
Phong Bình thấy anh ta ngây ra, vội cười và nói:“Không hiểu à? Thôi được, nói cách khác, nếu cậu tưởng rằng cậu có tiền hoặc cóđịa vị tôn quý thì có tư cách có được tình yêu, người nào cũng yêu cậu còn cậuthì hoàn toàn không cần nỗ lực và cho đi. Vậy thì cậu đã sai”.
“Nhưng tình yêu là thứ rất khó nắm bắt, đôi khi cậu nỗlực nhưng cũng chưa chắc đạt được…” Phương Quân Hạo hết sức cẩn trọng, dườngnhư sợ làm cô kích động.
“Đúng vậy”. Phong Bình cười, “Nhưng nếu đã nỗ lực thìsẽ không cảm thấy hối tiếc. Dĩ nhiên mình biết rằng trên thế giới này có rấtnhiều người ưu tú hơn Đường Ca Nam, nhưng người ưu tú nhất chưa chắc mình đãthích, anh ta cũng chưa chắc đã thích mình. Tình cảm không có sự tuyệt đối, mọichuyện cũng không hoàn mỹ. Hoàn mỹ là do con người nỗ lực”.
“Wa, mình biết rồi”. Phương Quân Hạo gật đầu lia lịa,“Nói đi nói lại thì cũng chỉ là nói thay cho Đường Ca Nam. Ha ha, mình hy vọnganh ta cũng có thể độ lượng như cậu. Theo mình được biết, không có người đànông nào thích người phụ nữ của mình mạnh mẽ hơn mình. Đến lúc ấy cậu đừng có khóclóc đến tìm mình đấy”.
“Chuyện lúc ấy thì đến lúc ấy hãy nói”. Phong Bình mỉmcười, “Chúng ta giải quyết chuyện trước mắt đã”.
“Chuyện ấy thì có gì khó?” Phương Quân Hạo không nghĩngợi nhiều mà nói, “Cậu có tiền, có thể khiến cả thế giới hận cậu. Cậu muốn làmgì cũng được”.
Phong Bình nghe câu nói ấy của anh ta, rõ ràng làkhông coi trọng những lời nói của cô, cô gườm gườm nhìn anh ta.
Phương Quân Hạo nhăn nhó kêu la: “Vì sao chuyện nhỏnhặt như thế này cũng để mình phải làm? Vì sao không bảo chú lùn?”
“Chú lùn mới thực sự là nhân tài cao cấp, chuyện nhỏnhặt này cậu làm là thích hợp nhất”.
“Thứ Sáu mình phải bay đi Paris”.
“Trước khi đi hãy xử lý thật tốt”.
“Mình sẽ lập tức thông báo cho bên New York, thu muacổ phiếu nước ngoài của Chu Thị, mình nghĩ chắc chắn họ sẽ cảm thấy rất sốc”.
Phong Bình bó tay với anh ta, đành phải đề ra yêu cầurõ ràng: “Yêu cầu người phụ trách phải xin lỗi, thừa nhận đây là tin giả. Nhữngphóng viên, biên tập có liên quan đến bài báo này đều bị khai trừ”.
“Vi thần lĩnh chỉ”.
“Ừm…” Phong Bình nhíu mày nghĩ một lúc rồi bổ sung,“Tốt nhất tập đoàn này có thể ngừng xuất bản phát hành tạp chí đáng ghét này,coi đó là thành ý xin lỗi của họ”.
“Tất cả sẽ đúng như mong muốn của người, thưa nữ hoàngđáng kính”.
“Còn một chuyện nữa…”
“Đại tiểu thư của tôi ơi, cô làm gì mà gây ra nhiềuphiền phức thế?” Phương Quân Hạo rít lên, muốn khóc.
“Là người khác gây phiền phức cho tôi, đại ca ạ”.Phong Bình còn muốn khóc hơn anh ta.
“Wa! Vị dũng sĩ này là ai vậy?”
“Chính là quản gia mà lần trước cậu gặp ấy, bà ta đúnglà quá… quá đáng ghét”. Giọng nói của Phong Bình hết sức biểu cảm, “Mình khôngthể chịu đựng được bà ta nữa”.
“Không phải chứ? Cậu cãi nhau với quản gia?” PhươngQuân Hạo hơi ngạc nhiên.
“Mình cũng không muốn như thế nhưng quả thực bà ta rấtđáng ghét”.
“Cậu nói chuyện với Đường Ca Nam chưa?”
“Chưa”.
“Vì sao?”
“Mình đánh giá quá cao bản thân, tưởng rằng tính cáchcủa mình đã rất tốt rồi”.
Phương Quân Hạo cười ha hả, “Xem ra thì cuộc sống hônnhân của cậu gặp phiền phức”.
Phong Bình nhíu mày, “Cậu vui lắm à?”
Phương Quân Hạo vội mím miệng lại, “Không dám, khôngdám”.
“Đường Ca Nam có ý kiến gì về scandal của cậu không?”
“Phương Quân Hạo, sao cậu giống với lũ phóng viên lácải thế?”
“Bởi vì đây là điều mà mọi người đều muốn biết… Cậuđừng nói với tôi rằng cậu không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ xemkhi nào hai người chia tay…”
“Xem ra cười trên nỗi đau của người khác cũng là mộttrong những thói hư tật xấu của con người”.
“Rốt cuộc thì thế nào?”
“Anh ta ra ngoài rồi, chúng tôi vẫn chưa chạm mặtnhau”.
“Wa, Wa!” Phương Quân Hạo tỏ ra rất bật ngờ, wa wa haitiếng, “Thời gian thử thách đã tới”.
“Thật sao?” Phong Bình không đồng ý, cô đứng dậy vànói: “Mình phải đi vận động một chút”.
Phương Quân Hạo nghe vậy, lập tức cúi xuống nhìn mànhình vi tính, “Xin mời”.
Phong Bình đi tới cửa, mở cửa rồi lại quay người lại,“À, đúng rồi, thứ Sáu này đi Paris để cho mình một chỗ nhé”.
“Hả?”
“Ở lại trong thành phố quá lâu sẽ cảm thấy nhàm chán,mình muốn nhân cơ hội hít thở không khí trong lành”.
“Ok”.
Phương Quân Hạo chăm chú nhìn vào máy tính, đến tậnkhi cô đóng cửa rời đi một lúc anh mới ngẩng đầu lên, chau mày bĩu môi ngâyngười một lúc, nghi ngờ không biết có phải cô lo sợ không.
Chỉ có điều, tin tức từ đầu bên kia đã nhanh chóng thuhút sự chú ý của anh. Tư liệu mà đối phương cung cấp cho thấy, chủ tịch hộiđồng quản trị của tập đoàn xuất bản này có quan hệ rất thân thiết với nhà họChu. Xem ra Phong Bình không vu oan cho Chu Tân Trúc. Chả trách tay phóng viênkia dám viết về cô một cách láo xược như vậy, thật đúng là… người không biếtthì không sợ.
Phương Quân Hạo lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, mười đầu ngóntay nhanh chóng lướt trên bàn phím, truyền đi yêu cầu của Phong Bình, đồng thờiđưa ra thời hạn, bắt buộc phải giải quyết xong xuôi trước thứ Sáu tuần này. Đốiphương dĩ nhiên không dám nói hai lời, đáp lại biểu tượng khuôn mặt đeo kínhrất ngầu và tư thế tay Ok.
Phương Quân Hạo hài lòng ấn nút tạm dừng, đứng dậy rótcho mình một ly rượu, sau khi nghỉ ngơi một lúc, anh bắt đầu chuẩn bị một số tưliệu cho chuyến đi Paris thứ Sáu tới.
Anh không biết rằng, lúc ấy, một thông tin khác đangđược “bào chế”, đó chính là “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”, đợt sóng nàychưa dứt lại nối tiếp đợt sóng khác.
Hôm qua cô gái lọ lem mới cởi bỏ chiếc giày thủy tinh,bị người ta vạch trần cuộc sống nghèo khổ trước đây, sáng hôm sau bỗng nhiênlại là chuyện về nỗi niềm chua xót khi bước chân vào nhà giàu. Có phóng viên đãlấy băng ghi âm làm bằng chứng, ngày tháng chim sẽ biến thành phượng hoàngkhông dễ chịu chút nào. Địa vị của cô gái lọ lem trong nhà họ Đường vô cùngthấp kém, ngay cả quản gia cũng có thể không tiếc lời mỉa mai cô là người phụnữ trọng tiền bạc, thậm chí yêu cầu cô chủ động rời khỏi nhà họ Đường… Phóngviên không thể kiềm chế được cảm xúc, bày tỏ những cảm xúc của mình, bày tỏ lúcấy mình vô cùng kinh hoàng, thậm chí nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề.
Thông tin ấy vừa mới được tung ra, những bạn đọc đangthảo luận xôn xao trên mạng bỗng chốc như những chú gà bị cắt tiết, thảo luậncàng sôi nổi hơn. Tất cả những dự đoán, đánh giá, cảm nhận đều vô cùng phongphú, đặc sắc, đủ mọi thể loại. Nhưng chúng ta không nói nhiều đến điều đó màchỉ quan tâm đến phản ứng của Đường Ca Nam khi đọc bài báo này…