Editor: May
Trong nháy mắt thế giới giống như dừng lại, qua khoảng ba giây, bên trong xe vang lên tiếng khóc gào thét, khóc khóc, âm thanh cực kỳ bi thương im bặt ngừng lại, Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, không ngừng rơi nước mắt, bởi vì đau kịch liệt, trong miệng không phát ra được một chút tiếng vang.
Toàn bộ trong xe rơi vào yên tĩnh, khí tuyệt vọng, nhanh chóng cuốn lấy Tống Thanh Xuân.
...
May mà, chỉ là một trận sợ bóng sợ gió.
Lúc xe tải xông lên hàng rào bảo vệ, lực đạo quá mạnh, tài xế xe tải đụng vỡ đầu, khiến cho nhất thời hôn mê, ngất đi, nhìn như máu chảy dọa người, thật ra tình huống không hề nghiêm trọng.
Tô Chi Niệm vừa bị đưa đến bệnh viện liền tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy sắc mặt Tống Thanh Xuân còn khó coi hơn người chảy nhiều máu là anh.
Trên đầu Tô Chi Niệm may bảy mũi, ngày hôm đó anh tiêm truyền xong, nghĩ đến Tống Thanh Xuân có thai, ở lại trong bệnh viện sẽ rất khổ, quyết định nhanh chóng muốn giải quyết thủ tục xuất viện ngay, kết quả lại bị bác sĩ Hạ và Tống Thanh Xuân phản đối mạnh mẽ, anh chỉ đành tiếp tục ở lại trong bệnh viện quan sát đủ hai mươi bốn tiếng.
Buối sáng ngày thứ ba, lúc Tô Chi Niệm giải quyết thủ tục xuất viện, tài xế xe tải cũng giải quyết thủ tục xuất viện, duy nhất khác chính là, Tô Chi Niệm là bị Tống Thanh Xuân lái xe chở về nhà, mà tài xế xe tải lại bị cục cảnh sát lái xe cảnh sát đón đi.
Sợ Tống Mạnh Hoa lo lắng, hai người không trở về nhà họ Tống, trực tiếp đi biệt thự của Tô Chi Niệm.
Trước khi xuất viện, Tô Chi Niệm vừa rút tiêm truyền, bởi vì tác dụng của thuốc, Tô Chi Niệm về nhà, ôm Tống Thanh Xuân cùng nằm lên giường không đến một lát, liền nặng nề ngủ thϊế͙p͙ đi.
Ở bệnh viện hai đêm, Tống Thanh Xuân cũng không thế nào nghỉ ngơi tốt, thai phụ vốn ham ngủ, hiện tại lại là mùa xuân dễ dàng mệt chỉ muốn ngủ, trải qua một sự cố kinh tâm động phách như vậy, tinh thần của Tống Thanh Xuân quả thực hao tổn lợi hại, lúc này cô rúc vào trong lòng Tô Chi Niệm, ngoại trừ vui mừng sống sót sau tai nạn, càng nhiều hơn là thể xác và tinh thần thả lỏng, cô nghe hô hấp đều đặn lâu dài của Tô Chi Niệm, không đến một lát cũng rơi vào trong giấc mộng theo.
Lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại lần nữa, đã là buổi trưa, một tay Tô Chi Niệm gối ở dưới cổ cô, ôm phía sau lưng cô, một tay ôm eo cô, có lẽ là tác dụng thuốc tiêm truyền trong hai ngày này, có thành phần thuốc ngủ an giấc, anh vẫn ngủ rất say.
Ánh mặt trời giữa trưa mùa xuân, tươi đẹp xán lạn, xuyên qua cửa sổ sát đất, an tĩnh chiếu cả chiếc giường.
Quang cảnh như vậy, cực kỳ giống hình ảnh trong giấc mộng, tốt đẹp đến mức Tống Thanh Xuân không nhẫn tâm đánh vỡ an nhàn lúc này, cô an tĩnh rúc vào trong lòng Tô Chi Niệm, cũng không nhúc nhích.
Rất nhiều khi, một vài phát sinh ngoài ý muốn, không phải là trời cao cho bạn điều xấu, có lẽ là trời cao đang dạy bạn học được quý trọng.
Trong khoảnh khắc khi cô trơ mắt nhìn Tô Chi Niệm té xỉu ở trước mặt cô, cô hoàn toàn lãnh hội được cái gì gọi là hoàn toàn mất đi.
Loại cảm giác đó, khiến cho cô gần như hỏng mất, dùng mấy chữ thế giới sụp đổ này để hình dung, đều rất không đủ.
Nếu như có thể, lúc đó cô thật bằng lòng dồn hết sức lực toàn thân, để đổi Tô Chi Niệm tỉnh lại.
Cho nên, chờ đến khi anh thật mở to mắt, cô có chỉ là cảm kích, chỉ là vui mừng, còn có... tràn đầy trân quý.
Không khí yên tĩnh, ở trong một phòng tốt đẹp, Tống Thanh Xuân đối diện với Tô Chi Niệm ngủ say, hơi hơi giương cong khóe môi, mềm nhũn vùi vào trong lòng anh càng sâu hơn một chút. Trong cơn ngủ mê, anh giống như cảm giác được cô tới gần, ôm cô càng chặt hơn một chút.