Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 887: Hóa ra chúng ta có thể yêu nhau (9)

Editor: May
Tuy rằng Tống Thanh Xuân không dám đi nhìn Tống Mạnh Hoa, nhưng lại có thể cảm giác được ánh mắt ông dừng ở trên bụng mình.
Không biết có phải tiểu hạt vừng có cảm ứng hay không, bụng ở dưới cái nhìn chằm chằm củaTống Mạnh Hoa, nhẹ co rút đau hai cái.


“Mang thai?” Ngữ khí của Tống Mạnh Hoa, so sánh với vừa rồi, đã hòa hoãn hơn rất nhiều, có lẽ là bởi vì cơn giận còn chưa tiêu tan, âm điệu vẫn mang theo một chút sát khí, Tống Thanh Xuân nghe đến trong lòng thất kinh, cắn môi, đầu càng cúi thấp hơn, qua một hồi lâu, cô mới dùng tiếng như muỗi kêu, “dạ” một tiếng.


Biểu tình trên mặt Tống Mạnh Hoa không có biến hoá quá lớn, tiếp tục nhìn chằm chằm bụng của Tống Thanh Xuân.
Bộ dạng này của ông, làm cho không khí cả hiện trường đều trở nên hơi ngưng trệ kiềm nén.


Tất cả người vây xem chung quanh, đều tập trung tinh thần nhìn một màn này, có phóng viên, tuy rằng bị ném hư máy chụp ảnh, nhưng len lén cầm điện thoại ra quay lại.


Hiện trường yên tĩnh có chút đáng sợ, Tống Thanh Xuân cảm giác trong lòng bàn tay của mình đều phủ đầy mồ hôi, cô thấy ba vẫn luôn không có mở miệng, dùng sức mấp máy môi: “Ba, thực xin lỗi, ba đừng...”
Lời phía sau của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Tống Mạnh Hoa bỗng nhiên liền giơ gậy lên.


Tống Mạnh Hoa lão tiên sinh, đây là muốn dùng gia phong trước mặt mọi người sao? Chỉ là tốt xấu gì cũng là con gái, hạ thủ như vậy cũng quá nặng đi?
Có người âm thầm hít vào một hơi, cũng có người không nhẫn tâm xoay đầu đi, Tần Dĩ Nam bất giác đi về phía Tống Mạnh Hoa ở chỗ đối diện.


Tống Thanh Xuân nghe được gậy xẹt qua không khí truyền tới tiếng gió, dùng sức nhắm hai mắt lại, chờ đau đớn tiến đến.
Tô Chi Niệm đứng bên cạnh cô, nghĩ cũng không nghĩ xoay người một cái, liền che ở trước mặt Tống Thanh Xuân.


Sau đó, gậy của Tống Mạnh Hoa liền rơi xuống khoảng không, đập mạnh vào trên sàn nhà chỗ Tô Chi Niệm vừa mới đứng.
Bởi vì lực đạo ông quá lớn, cả người còn nghiêng tới trước một chút.
Gần như tất cả mọi người ở hội trường, đều sững sờ.


Hóa ra, làm nửa ngày, không phải muốn đánh con gái, mà là muốn đánh con trai sao...


Ngay cả khi bóng dáng Tô Chi Niệm đã ổn định, khuôn mặt kinh ngạc buông Tống Thanh Xuân ra rồi, Tống Mạnh Hoa vẫn còn chưa có đứng vững, nhưng gậy của ông lại đã vung tới, rơi mạnh ở trên lưng anh, đánh anh lảo đảo một bước, lại nhào vào trên người Tống Thanh Xuân.


Tống Mạnh Hoa nghiễm nhiên là tức điên, tiếp nối lại là một gậy đánh lên sau lưng Tô Chi Niệm, trong miệng còn tức giận giáo huấn: “Con - thằng con bất hiếu, con quá khiến cho ta thất vọng rồi, Tô Chi Niệm!”
Liên tục hai lần đều bị đánh vào cùng một chỗ, Tô Chi Niệm mím chặt môi, phát ra một tiếng rên đau thấp.


“Ba!” Tống Thanh Xuân hoàn hồn nghĩ cũng không nghĩ tới liền mở miệng hô một tiếng, sau đó liền muốn tránh ra từ trong lòng Tô Chi Niệm, đi ngăn trở Tống Mạnh Hoa.


Tô Chi Niệm nghe được tiếng gió gậy rơi xuống lần thứ ba, sợ cây gậy không có mắt tổn hại đến Tống Thanh Xuân, cánh tay hơi dùng sức một chút, liền vây vững chắc cô ở trong lòng, sau đó phía sau lưng lại truyền tới một trận đau ray rứt, cả thân thể của anh đều nhẹ nhàng run lên một chút.


“Bác Tống!” Vừa rồi bởi vì Tống Mạnh Hoa đánh hụt, nên Tần Dĩ Nam đã dừng bước lại, giờ nghe được tiếng kêu thét của Tống Thanh Xuân, lại bước dài đi tới.
Phương Nhu cũng động môi theo: “Ba, ba đừng kích động...”
Quản gia: “Lão tiên sinh, có gì từ từ nói...”


Tống Mạnh Hoa hoàn toàn không để ý mọi người khuyên nhủ, lại vung gậy lên, như mua rơi xuông lên người Tô Chi Niệm.