Editor: May
Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, liền nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Là em, em đã... Em trở về rồi...”
“Tần...” Trình Thanh Thông theo thói quen muốn gọi “Tần tiên sinh”, nhưng cô vừa gọi một chữ, liền nghĩ đến xưng hô của Tống Thanh Xuân với Tần Dĩ Nam, do đó liền nhỏ giọng sửa miệng: “... anh... Dĩ Nam...”
Cô dịu dàng thấp giọng gọi một tiếng “Anh Dĩ Nam”, liền giống như là mang theo một cổ ma lực, bỗng nhiên liền thúc giục cuốn lên điên cuồng bão táp trong cơ thể Tần Dĩ Nam.
Tình cảm bị đè nén quá lâu nhưng vẫn không thể phát tiết, cứ như vậy nhanh chống nổ sập trong lồng ngực của anh, khiến cho động tác của anh vô cùng vội vã liền trở mình, đè cô ở dưới thân thể...
Hành động điên cuồng của Tần Dĩ Nam dọa cho đầu óc Trình Thanh Thông có chút lờ mờ, phản ứng theo bản năng của cô là nghĩ muốn đẩy anh ra chạy thoát, nhưng khi tay cô đẩy bờ vai anh ra, cô nghĩ đến Tô Chi Niệm, lại cưỡng bức chính mình nhịn xuống.
Cô biết, cô làm như vậy là rất không đạo đức, nhưng mà, trước giờ cả đời này của cô đều là trung quy trung củ, chưa từng làm bất kỳ chuyện sai nào, không có yêu điên cuồng bất cứ người nào, thế cho nên khi cô biết Tô Chi Niệm thích một người, sau đó đã tự động buông tha, cô không thể vì chính mình điên cuồng yêu một lần, nhưng cô nghĩ vì người mình yêu mà điên cuồng một lần...
Trình Thanh Thông nghĩ tới đây, liền đổi tay vốn muốn đẩy Tần Dĩ Nam ra, biến thành ôm lấy cổ anh.
Cô chủ động như vậy, khiến cho lý trí Tần Dĩ Nam càng thêm mất mác, anh gần như không có bất kỳ thân mật nào, liền trực tiếp hung bạo chạy vào chủ đề.
Lần đầu tiên của Trình Thanh Thông đau đến nước mắt bỗng chốc tuôn ra, ngay cả một tiếng hô đau cũng phát ra, cô chỉ có thể cắn môi, hít vào khí lạnh một ngụm lại một ngụm.
...
Sau khi kết thúc, Tần Dĩ Nam rất nhanh liền ôm Trình Thanh Thông, khuôn mặt thỏa mãn ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trình Thanh Thông chờ đến sau khi anh ngủ say, liền lặng yên không một tiếng động lấy cánh tay anh ra, bò ra từ trong lòng anh.
Anh say rượu, hạ thủ không nhẹ không nặng, giày vò xương cốt toàn thân cô giống như đều tan vỡ, nơi nào cũng đau.
Trình Thanh Thông miễn cưỡng run chân, đứng vững ở trên mặt đất, sau đó chậm rãi đi về nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, bắt đầu tắm rửa thân thể của mình.
Tắm rửa, nước mắt Trình Thanh Thông liền tuôn ra, cô ngồi xổm ở phía dưới vòi hoa sen, ở dưới tiếng nước che giấu, rất nhỏ giọng rất nhỏ giọng nức nở lên.
Cô hỏi mình, làm như vậy, rốt cuộc đáng giá hay không đáng giá?
Nhưng mà, chuyện trong tình yêu, đâu có cái gì đáng giá với không đáng giá, có chỉ là có nguyện ý hay không thôi.
Cô là thật rất bằng lòng hy sinh tất cả vì đại BOSS, loại bằng lòng cam tâm tình nguyện kia, chính là không đại biểu, cô sẽ không vì chính mình mà cảm thấy khổ sở và đau lòng.
-
Lúc Tần Dĩ Nam tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Say rượu khiến cho đầu óc của anh đau dữ dội, anh xoa huyệt thái dương, ngồi dậy từ trên giường, lúc theo thói quen đi sờ tìm điện thoại di động, mới phát giác, đây không phải phòng ngủ của mình.
Tần Dĩ Nam hơi động mi tâm, sau đó, cảm giác những hình ảnh chuyện tối ngày hôm qua liền nhảy vào trong óc của anh.
Anh uống nhiều, nhưng không uống đến mức bất tỉnh nhân sự, giả sử nếu thật sự bất tỉnh nhân sự, làm sao có thể làm chuyện kia với một người phụ nữ?
Chỉ là... Dước sự thúc giục của rượu cồn, thần trí của anh thật có chút không minh mẫn.
Anh nghĩ, anh có thể nhận sai người vào tối hôm qua... Coi đối phương như Tống Thanh Xuân...