Editor: May
Anh thật là con trai của ba em sao?
Đáp án này, rốt cuộc sẽ mang đến cho cô kích thích mãnh liệt long trời lở đất đến mức nào, Tô Chi Niệm có thể cảm nhận lây nhất.
Sáu năm trước, khi anh biết chân tướng, cũng như cô vậy, vừa khóc vừa cười, cảm thấy trời xoay đất chuyển, toàn bộ thế giới đều biến dạng.
Lúc đó anh thật sự sa sút đến cực hạn, anh thích sạch sẽ thành bệnh, ở trong quán bar lớn say bảy ngày bảy đêm, cuối cùng xài hết tiền trên người, anh chính là toàn thân đầy mùi rượu vượt qua một đêm với một đám ăn xin ở lối đi dưới cầu.
Lúc đó anh còn từng có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình, anh đứng ở trên nhà cao tầng, nghênh đón gió mãnh liệt, nhìn đám người giống như điểm đen, thật rất muốn cứ như vậy nhảy xuống, chết rồi, sẽ xong hết mọi chuyện.
Trên thế giới khổ sở nhất là cái gì, đối với Tô Chi Niệm mà nói, chính là mỗi lần khi Tống Thanh Xuân bất lực mà lại tuyệt vọng tìm kiếm an ủi từ anh, mà anh có thể cho chỉ là tàn nhẫn.
Lúc trước cô tỏ tình, là như vậy; lúc cô cầm lấy thuốc tránh thai chờ ở cửa nhà anh cũng là như vậy; lúc cô tự tin dũng cảm đi xí nghiệp Tô thị chất vấn anh, vẫn là như vậy... Ngay cả hiện tại, chân tướng phơi bày, anh vẫn chỉ có thể như vậy... Anh ngay cả một lời an ủi “Thanh Xuân, em nghe lầm “ cũng không thể nói, anh biết rõ anh mở miệng liền sẽ khiến cho cô khổ sở, nhưng anh chỉ có thể dùng sức nắm quả đấm, nhẹ nhàng khẽ gật đầu với cô, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn mắt cô, nói: “Thực xin lỗi, Thanh Xuân...”
Thực xin lỗi, một câu thực xin lỗi, ba chữ đơn giản, đã hoàn toàn lật đổ cơ hội Tống Thanh Xuân lừa mình dối người.
Trong tay Tống Thanh Xuân nắm chiếc điện thoại di động lục tìm được từ trong phòng của Tô Chi Niệm, “bịch” rơi ở trên mặt đất, sau đó cả người cô liền vô lực dựa vào vách tường phía sau, cô muốn khóc, lại muốn cười.
Ai có thể nói cho cô biết, đây rốt cuộc được coi là chuyện gì không
Dù là cô chính tai nghe thấy, cũng nhận được chứng thực từ trong miệng anh, nhưng cô vẫn không cách nào tin tưởng, không thể tin tưởng người đứng trước mặt này -- người đàn ông xinh đẹp đến cho trời đất thất sắc này, người đàn ông vừa khiến cho cô yêu vừa khiến cho cô đau đớn, cũng khiến cho cô nhiều lần để xuống lại cứ luôn không bỏ xuống được này, lại có thể là anh trai ruột cùng cha khác mẹ với cô!
Mà cô, với anh trai ruột của mình, không chỉ làm yêu qua một lần, mà là nhiều lần, thậm chí còn có một lần, là làm dưới tình trạng hai bên đều tỉnh táo, hơn nữa còn là cô chủ động mê loạn xuất kích...
Nước mắt nơi khóe mắt Tống Thanh Xuân chảy xuôi càng mãnh liệt, nhưng khóe môi cô lại làm nâng lên, lộ ra hai hàng hàm răng trắng noãn, cười khanh khách ra tiếng.
Cô cảm thấy chính mình muốn điên rồi!
Lúc Tô Chi Niệm nghe được tiếng vang điện thoại rơi xuống đất, tầm mắt dời xuống, khi anh nhìn thấy chiếc điện thoại di động kia của mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng run lên một cái.
Cô tới nhà anh, là vì tìm điện thoại di động này? Vậy cô đều biết tất cả rồi sao? Cô cầm lấy chiếc điện thoại di động này, muốn tới hỏi anh đi? Chỉ là còn chưa nói ra, cô liền nghe thấy đối thoại của anh và mẹ trước...
Tô Chi Niệm còn chưa nghĩ xong, liền nghe thấy tiếng cười hơi khác thường của Tống Thanh Xuân, anh ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái vừa rơi lệ vừa cười to.
Tống Thanh Xuân giống như cuồng loạn như vậy, so với khi Tô Chi Niệm vượt qua cầu thang, liếc mắt liền nhìn thấy đôi mắt vô thần của cô, thì càng khiến cho cô kinh hoàng hơn.
Anh bất giác liền đưa tay ra, bắt lấy bờ vai cô: “Thanh Xuân...”
Lời nói của anh còn chưa nói ra, cô liền giống như là nhận được kích thích gì đó, đột nhiên liền nâng cánh tay lên, dùng sức đẩy anh một cái.