Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 698: Độ cao 80 mét, anh bồi cô rơi xuống (8)

Editor: May
Tô Chi Niệm hé mắt, nhìn chằm chằm áo lông mỏng dài Tống Thanh Xuân mặc trên người, lại nhìn xem gió mãnh liệt gào thét, nhất thời linh quang chợt lóe...
-
Bóng đen kia nghịch sáng, Tống Thanh Xuân không thấy rõ dung nhan của anh.


Cô nỗ lực muốn nhìn rõ, nhưng ánh mặt trời sáng rỡ quá chói mắt, rơi vào đáy mắt cô chỉ là một vòng một vòng vầng sáng nhàn nhạt.
Trong một vùng ánh sáng chói mắt đó, Tống Thanh Xuân mơ hồ nhìn thấy dung nhan khuynh thành điên đảo chúng sinh của Tô Chi Niệm.


Đây là trước khi cô chết, xuất hiện mộng ảo sao?


Tống Thanh Xuân nhìn nhìn, bất giác liền muốn đưa tay ra, sờ gò má Tô Chi Niệm một chút, nhưng mà đầu ngón tay của cô vừa mới động một chút, ánh mắt bỗng nhiên liền trở nên hơi tan rã, vốn muốn duỗi ngón tay ra phía trước, đột nhiên biến thành đi kéo khoá kéo áo.


Trong chớp mắt gió gào thét rót vào trong áo lông của cô, giống như là một khinh khí cầu, tràn ngập không khí.
Áo lông của cô đủ lớn, mặc dù không có cách nào đánh đồng với dù để nhảy, nhưng lực cản sau khi mở rộng áo vẫn là giảm tốc độ rơi xuống của cô.


Khoảng cách giữa anh và cô, càng kéo càng gần, lúc anh rơi ở độ cao giống như cô, anh phản ứng nhanh nhẹn đưa tay ra, đúng lúc bắt lấy cổ tay cô.


Đồng thời lúc này, đầu óc cô vừa mới bị anh khống chế ý thức, cũng tỉnh táo lại theo, vẻ mặt cô có vẻ hơi mờ mịt, trước là nhìn cổ tay bị nắm của mình một cái, vào lúc nhìn thấy đồng hồ trên cánh tay anh, biểu tình rõ ràng cứng đờ một chút.


Da thịt anh và cô đụng nhau, khiến cho anh đọc được rõ ràng ý nghĩ ở đáy lòng cô: Mình là đang nằm mơ sao? Sao bên cạnh lại bỗng nhiên nhiều ra một người, hơn nữa tay người này mang đồng hồ giống anh như đúc...


Tô Chi Niệm không đợi cô nghĩ xong tâm sự của mình, liền kéo cổ tay cô, khẽ dùng một chút sức lực, kéo cả người cô vào trong lòng mình, nâng một cái tay khác lên, nhốt chặt eo cô.


Động tác của anh, khiến cho toàn thân cô run nhẹ lên, lông mi dài và cong của cô giống như là cánh bươm bướm, run rẩy một hồi lâu, mới chậm rãi mở ra.
Theo cử động cô chậm rãi mở mắt, dung nhan kinh thế hãi tục tuyệt thế của Tô Chi Niệm chiếu vào đáy mắt từng chút một.


Đường nét cằm hoàn mỹ, môi mềm mỏng, cánh mũi cứng chắc, hốc mắt xinh đẹp thâm thúy, lông mày giống như vẽ vậy...


Ánh mặt trời tươi đẹp xán lạn đúng lúc chiếu xuống từ trên cái ót của anh, khuếch đại ra một ánh sáng màu vàng nhàn nhạt quanh thân anh, càng tôn ngũ quan tinh xảo độc nhất vô nhị của anh đến càng nổi bật xuất chúng.


Một màn xinh đẹp trước mắt này, xinh đẹp đến giống như là ảo cảnh, khiến cho Tống Thanh Xuân bất giác nín thở, nhìn Tô Chi Niệm chăm chú thật sâu, thất thần đi.
Cô nhất định là đang nằm mơ... Tuyệt đối là đang nằm mơ...


Tống Thanh Xuân nghĩ đến chờ mình rơi xuống liền sẽ ngã đến tan xương nát thịt, ánh mắt nhìn Tô Chi Niệm, hiện ra một chút ai oán.
Cô ở trong cảm giác nhanh chóng rơi xuống, chậm rãi vươn tay ra về phía gò má của anh.
Đầu ngón tay của cô vừa rơi xuống, xúc giác âm ấm mềm mại...


Tống Thanh Xuân nhẹ chau mày lại một chút, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên mặt Tô Chi Niệm, lúc cô chạm đến làn môi của anh, cô rõ ràng cảm giác được hô hấp âm ấm của anh, phun ở trên mu bàn tay của cô, tê dại hơi ngứa.


Tay Tống Thanh Xuân khẽ run rẩy, giống như là ý thức được cái gì, tầm mắt lại đối diện với mắt Tô Chi Niệm lần nữa.
Từ đáy mắt thâm thúy xinh đẹp của anh, cô rõ ràng nhìn thấy ảnh ngược khuôn mặt của cô.