Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 674: Người anh ấy thích là cô (4)

Editor: May
Tống Thanh Xuân cố gắng làm cho chính mình nhìn mà không thấy, sấy khô mái tóc dài, thoa sản phẩm dưỡng da xong rồi, lúc nằm ở trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, dư quang khóe mắt vẫn lơ đãng nhìn chăm chú lên màn hình điện thoại di động.


Cuộc gọi đúng lúc cắt đứt, Tống Thanh Xuân nhìn thấy trên màn hình biểu hiện 26 cuộc gọi nhỡ, tất cả là đều là dãy số điện thoại kia gọi tới.


Cô gió êm sóng lặng qua hơn ba mươi ngày, sao bỗng nhiên đến hiện tại, thứ có liên quan tới anh lại thường xuyên bắt đầu xuất hiện ở trong thế giới của cô chứ?


Bình tĩnh mà xem xét, cô thật không muốn để cho chính mình lại có bất kỳ liên quan nào với anh nữa, nói chính xác, cô là có chút sợ chính mình lại có liên quan gì với anh.


Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm màn hình một lát, cuối cùng vẫn rút tầm mắt trở về, sau đó tắt đèn, nằm xong ở trên giường, nhắm hai mắt lại.


Lúc phụ nữ tới kinh nguyệt, rất dễ dàng mỏi mệt, vào lúc hơn chín giờ, Tống Thanh Xuân liền muốn ngủ, nhưng bởi vì dãy số điện thoại đó, khiến cho cô nhắm mắt lại, quanh quẩn bên tai đều là chuông điện thoại di động.
Tống Thanh Xuân buồn bực trở mình, sờ đến điện thoại, liền nhấn chốt tắt máy.


Cô biết cách làm như thế của mình chỉ là cách làm lừa mình dối người mà thôi, nhưng cô vẫn làm.


Chỉ là, một giây trước khi màn hình sắp tối đen, Tống Thanh Xuân nhìn thấy dãy số đó gửi cho mình một dòng tin nhắn: “Tống tiểu thư, tôi ở cửa nhà cô, sẽ luôn chờ đến khi cô nghe điện thoại, ra gặp tôi mới thôi.”


Tống Thanh Xuân ném điện thoại di động xuống, cầm lấy chăn mền che kín mặt của mình, cô nằm thẳng không quá nửa phút, vẫn dùng sức vén chăn lên, xuống giường.


Cô đi đến trước cửa sổ, kéo cửa sổ sát đất ra, gió mùa thu rét lạnh đập vào mặt, Tống Thanh Xuân lạnh đến mức thân thể run lẩy bẩy một chút, sau đó liền thật trông thấy dưới đèn đường của cửa lớn nhà họ Tống, đứng một người.


Trời lạnh như vậy, cô ấy chỉ mặc một thân trang phục nghề nghiệp... Chân không ngừng đi tới đi lui, còn thường nâng tay đến bờ môi, thổi một hơi khí nóng.


Tay Tống Thanh Xuân dùng sức nắm quả đấm một chút, xoay người trở vào phòng, cô đi phòng thay quần áo thay đồ, cầm lấy ví tiền và điện thoại di động, đi xuống lầu.


Tống Thanh Xuân vừa đi đến cửa, Trình Thanh Thông đứng ở ven đường liền nhìn thấy cô, trong nháy mắt mặt nở rộ một nụ cười, bước bước chân, vội vàng đi tới phía cô: “Tống tiểu thư, cuối cùng cô cũng chịu ra gặp tôi.”


Tống Thanh Xuân mím môi một chút, không có muốn ý tứ đi ra cửa sắt, cách lan can, mở miệng, giọng nói có vẻ hơi lãnh đạm: “Trình tiểu thư, cô tìm tôi trễ như vậy, có chuyện gì không?”


“Tôi...” Trình Thanh Thông nhìn chung quanh một chút, cô có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy, nhưng đầu óc của cô có chút loạn, rồi lại không biết nói từ đâu, hai người cũng không thể cứ cách một cánh cửa nói chuyện như vậy chứ?


Trình Thanh Thông ngẫm nghĩ, nói: “Tống tiểu thư, chúng ta tìm một quán cà phê gần đây, ngồi xuống nói chuyện được không?”
Tống Thanh Xuân rủ lông mi, lặng im một lát: “Có chuyện gì, liền nói ở đây đi?”


Trình Thanh Thông nhìn thấy Tống Thanh Xuân thật không có ý tứ muốn đi ra, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Được rồi.”


Tống Thanh Xuân kéo khóe môi một cái, dư quang khóe mắt nhìn thấy Trình Thanh Thông lạnh đến ngón tay đều ửng hồng, không đợi cô ấy nói chuyện, liền kéo cửa sắt ra, đi ra: “Bên trái tiểu thư, có quán cà phê Mạn, có thể không?”


Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới biết Tống Thanh Xuân đây là đồng ý đề nghị đi quán cà phê vừa rồi của mình, lập tức nở nụ cười, nói: “Có thể.”